Tiết Bùi dừng lại một chút, tay vẫn giữ đũa, lạnh lùng đáp: "Ồ. Có vẻ như cậu rất quan tâm đến chuyện này."
Chu Y Y cúi đầu ăn ngũ cốc: "Gia đình của tớ lúc nào cũng hỏi."
"Cậu muốn tớ đi à?"
"Ừ."
Tiết Bùi cảm thấy hơi khó thở, có một cảm giác nghẹt ở trong lồng ng.ực.
"Tại sao?"
"Vì tớ thấy anh với cô ấy rất hợp, gặp nhau một lần cũng tốt."
Đây là lời thật lòng của Chu Y Y, bởi vì trong lòng cô, Tiết Bùi là người phù hợp với kiểu con gái như vậy – học thức cao, xinh đẹp, dịu dàng, đàng hoàng, giống như Giang San Văn vậy.
"... Bị bệnh thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng có lúc nào cũng lo chuyện của người khác."
Ăn sáng xong, bác sĩ lại vào đo nhiệt độ cho Chu Y Y, thay ống truyền dịch mới và dặn dò thêm vài câu.
Tiết Bùi vẫn ngồi bên cạnh cô. Anh cứ ở trong phòng bệnh cả buổi sáng, thỉnh thoảng lại đi ra hành lang nhận điện thoại, khuôn mặt anh nghiêm túc, có lẽ đang xử lý công việc.
Sau khi Tiết Bùi kết thúc cuộc gọi, anh lại quay lại ngồi.
Chu Y Y suy nghĩ một lát rồi nói: "Cậuvề công ty đi, tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cậu không cần phải ở đây nữa đâu."
Tiết Bùi lại hỏi: "cậu muốn bữa trưa ăn gì?"
"Có muốn uống canh không?"
Tiết Bùi nhớ hồi nhỏ cô ấy lúc nào ốm cũng thích ăn canh sườn.
Chu Y Y bị anh dẫn dắt, quên mất câu hỏi lúc nãy, thuận miệng gật đầu: "Tùy, cái gì thanh đạm chút là được, cậu thấy mua được gì thì làm cái đó."
Chờ Tiết Bùi rời khỏi phòng bệnh, Chu Y Y mới nhớ ra mình đáng lý ra là muốn bảo anh về công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiết Bùi lái xe đến siêu thị mua đồ, rồi về nấu canh sườn với củ mài theo công thức, lại làm thêm mấy món ăn mà Chu Y Y thích. Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, không có kinh nghiệm, thử vài lần mới thành công. Anh là người hoàn hảo đến mức có thể nói là mắc bệnh cầu toàn, cái gì cũng muốn làm cho thật tốt, nhưng nhìn thành phẩm lần đầu tiên này thì rõ ràng, anh không phải thiên tài nấu ăn.
Khi anh đổ canh vào hộp giữ nhiệt, canh văng ra ngoài làm Tiết Bùi bị bỏng tay, một vệt đỏ lớn trên mu bàn tay và nổi lên mụn nước. Khi anh rửa tay dưới vòi nước, trong đầu anh nghĩ, ngày mai thử lại vài lần, có lẽ sẽ không vụng về như vậy nữa.
Trên đường lái xe về bệnh viện, Tiết Bùi cảm thấy tâm trạng mình khá ổn. Anh nghĩ, nếu Chu Y Y khen đồ ăn ngon, anh sẽ bảo cô là anh nấu hết, nhưng nếu cô nói không ngon, anh sẽ nói là mua ở tiệm dưới lầu.
Tất cả những suy nghĩ đó đều dừng lại ngay khi Tiết Bùi đứng trước cửa phòng bệnh, vì anh nhìn thấy Lý Trú đang ngồi trong phòng bệnh.
Hắn ngồi ở trước giường bệnh của Chu Y Y, tay cầm một bát sứ trắng, tay phải múc một muỗng canh đưa đến bên môi Chu Y Y, còn trên mặt Chu Y Y là biểu cảm mà Tiết Bùi chưa từng thấy, mí mắt cô hơi hạ xuống, có vẻ hơi xấu hổ, phía sau tai đỏ ửng, nhưng tổng thể không có vẻ gì là chống cự, cũng không giống như lúc trước cố ý giữ khoảng cách với anh.
Cảnh tượng ấm áp đó như một gáo nước lạnh tạt vào đầu, khiến Tiết Bùi ngay lập tức tỉnh táo lại, cũng giống như anh đang rơi vào hố băng, bàn tay anh lạnh buốt, trái tim như bị một tảng băng nhét vào, cảm giác lạnh tỏa ra từ trái tim, lan đến tận da thịt.
Anh cảm nhận rõ ràng một cơn ghen tị mãnh liệt.
Đúng vậy, là ghen tị.
Anh ghen tị với Lý Trú.
Ghen tị với sự thân mật của cô với hắn, ghen tị với nụ cười của cô ấy dành cho hắn, ghen tị với cái nhìn xấu hổ mà cô ấy dành cho hắn.
Ghen tị vì hắn là bạn trai của cô.
Nửa tiếng sau, có một y tá đi qua hành lang, nhìn thấy một chiếc hộp giữ nhiệt mới cứng bị vứt vào thùng rác, bên cạnh là một bó hoa quý.
Chu Y Y hạ sốt rồi xuất viện ngay lập tức.
Một là vì công ty có quá nhiều việc, nếu cô không đi làm, Tiểu Ngân không thể một mình xử lý hết, hai là vì cô không muốn Lý Trú suốt ngày chạy qua lại bệnh viện, làm ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Mặc dù cơ thể chưa hoàn toàn phục hồi, nhưng nếu điều dưỡng thêm hai ba ngày nữa thì sẽ ổn thôi.
Khi xuất viện, Chu Y Y đã nhắn tin cho Tiết Bùi. Cô đã soạn đi soạn lại mấy lần, rồi lại xóa, không biết nên nói gì, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh.