Khi Anh Nhìn Lại

Chương 102



Cô đã rời xa cuộc sống học đường lâu quá, giờ chẳng biết học sinh cấp ba thích gì nữa.

Chu Y Y chưa kịp nói xong, thì Chu Viễn Đình đã vội vàng hỏi lại: "Vậy những món quà sinh nhật Tiết Bùi từng tặng chị, món nào chị thích nhất?"

Chu Viễn Đình nghĩ sẽ tìm chút cảm hứng từ đây. Anh nhớ là Tiết Bùi từng tặng cho chị rất nhiều món quà, dây chuyền, hoa tai, nước hoa, bộ sưu tập thơ hiếm, cái gì cũng có.

Cây bút trong tay Chu Y Y rơi xuống đất, cô không cúi xuống nhặt, không biết sao, nụ cười trên môi cô bỗng phai nhạt đi một chút.

"Đáp án của chị không có giá trị tham khảo đâu."

"Chị nói thử đi," Chu Viễn Đình nghĩ một chút, "Là cái hoa tai Tiết Bùi mang về từ Thụy Sĩ sau khi thi đấu, hay là chai nước hoa để trong tủ?"

Cả hai đều không phải.

Ánh mắt Chu Y Y trở nên ảm đạm, món quà thực sự quý giá, thường là những thứ không thể mua bằng tiền.

Chu Y Y ngừng một chút, cổ họng hơi khô: "Là nghìn con hạc giấy, cậu ấy đã gấp cho chị một trăm con hạc giấy."

Chu Y Y nhặt cây bút rơi trên đất lên, vạch vạch trên giấy, đầu bút đã mòn, viết một lúc lại ngừng. Có những thứ, khi đã hỏng rồi, rất khó để trở lại như xưa.

"Nghìn con hạc giấy?" Chu Viễn Đình rõ ràng rất bất ngờ, bên kia điện thoại cười rất lớn, "Haha, sao anh ấy lại làm những chuyện trẻ con thế này? Quá xưa rồi, bây giờ mấy bạn học sinh chúng em đâu còn thích cái này nữa."

Chu Viễn Đình thật sự không thể liên tưởng nổi Tiết Bùi lạnh lùng, ngầu lòi lại có những hành động trẻ con như vậy, gấp nghìn con hạc giấy mà chẳng phải chỉ con gái mới làm những chuyện này sao?

Tiết Bùi đương nhiên không chủ động làm những việc này, mà là Chu Y Y yêu cầu anh.

Năm lớp 9, không biết sao trong lớp lại nổi lên trào lưu gấp nghìn con hạc giấy.

Cô gái ngồi trước bàn Chu Y Y đã nhận được một trăm con hạc giấy do bạn trai cô ấy tặng, đựng trong một lọ thủy tinh trong suốt, rất đẹp, nói là gấp đủ một trăm con thì sẽ có thể ước một điều ước.

Chu Y Y thật ra không tin vào chuyện này lắm, nhưng vẫn cứ suốt ngày đeo bám Tiết Bùi để anh gấp cho cô. Cô nói khi ăn cơm, khi đến nhà anh chơi, lúc nào cũng quanh quẩn bên anh, nói đi nói lại không dứt.

Trên đường về nhà sau giờ học, cô ngồi sau yên xe đạp của Tiết Bùi, làm bộ tỏ ra buồn rầu rồi lẩm bẩm: "Haiz, bạn Mạc Hiểu Tuệ trong lớp nhận được hai lọ đầy rồi, còn mình chẳng có một lọ nào, không có ai tặng mình, mình thật là tội nghiệp quá đi."

Thực ra, cô biết Tiết Bùi sẽ không làm chuyện này, cô chỉ đùa thôi. Mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Tiết Bùi, cô lại cảm thấy trong lòng vui sướng, giống như một trò đùa thành công vậy.

Vì vậy, vào ngày sinh nhật của cô, khi Tiết Bùi gọi cô xuống lầu và từ sau lưng lấy ra một chiếc lọ thủy tinh đẹp đẽ, cô thực sự bất ngờ đến nỗi không thể thốt nên lời.

Trong chiếc lọ thủy tinh ấy là một trăm con hạc giấy, còn được quấn xung quanh bằng đèn nhấp nháy, đẹp đến mức cô không thể rời mắt.

Tiết Bùi có vẻ hơi lúng túng, đưa chiếc lọ vào tay cô.

"Tặng cậu này, cầm lấy."

Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: "Tiết Bùi, là cậu gấp à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cơn gió mùa hè làm phồng áo của chàng trai, những lọn tóc rối rối che phủ mắt anh, yết hầu anh hơi chuyển động, rồi anh quay mặt đi như sợ bị cô chế giễu. Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng trả lời: "Ừ."

"Cậu gấp cho tớ à?"

"Không gấp cho cậu thì gấp cho ai?" Chàng trai nhướng mày, "Không phải cậu nói muốn à."

Chu Y Y như tìm được báu vật, nâng lọ hạc giấy trong tay và nhìn ngắm, trong lòng như có thứ gì đó lấp đầy. Mỗi khi cô nghĩ đến cảnh Tiết Bùi sau giờ học ngồi trong phòng, vẻ mặt bất lực và không thể hiện cảm xúc gì, nhưng vẫn một mực gấp từng con hạc giấy cho cô, lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.

Tiết Bùi thấy cô cười, cũng mỉm cười theo.

"Vậy cậu có hài lòng không?"

"Hài lòng lắm."

"Thích không?"

Chu Y Y gật đầu: "Thích cực kỳ!"

Món quà này còn đẹp hơn cả những lọ hạc giấy mà Mạc Hiểu Tuệ trong lớp nhận được. Cô đã nghĩ rồi, tối nay sẽ đặt chiếc lọ lên bàn đầu giường, chắc chắn sẽ có một giấc mơ thật ngọt ngào.

Tiết Bùi xoa đầu cô: "Sao cậu vẫn giống như không lớn vậy?"

Chu Y Y cười đáp: "Tớ vốn dĩ chưa lớn mà."

"Chuyện ngớ ngẩn như thế này, tớ chỉ làm một lần thôi đấy." Giọng của chàng trai hòa với tiếng ve kêu, mang đậm hương vị của mùa hè, "Lần sau đừng có đến làm phiền tớ nữa."

"Tớ biết rồi, một trăm con hạc giấy này, Tớ sẽ giữ thật cẩn thận."

"Không phải cậu bảo là phải ước nguyện sao?" Tiết Bùi như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Vậy cậu ước thi cuối kỳ được vào top 5 lớp nhé."

"Khó quá đi."

...

Ở đầu dây bên kia, Chu Viễn Đình im lặng rất lâu, tưởng rằng Chu Y Y đã cúp máy.

"Chị, chị còn nghe không?" Cậu hỏi nhỏ.

"Ừ."

"Vậy chị đã ước cái gì rồi?"

Chu Y Y dừng lại một lúc, cổ họng hơi khô.

Lúc đó, cô đã ước rằng: Mong sao có thể ở bên Tiết Bùi mãi mãi, mãi mãi.