Khi Anh Nhìn Lại

Chương 119



Chu Y Y cúi xuống vu.ốt ve mèo con, càng nhìn càng yêu thích, suy nghĩ một chút rồi hỏi anh: "Vậy nó tên gì nhỉ?"

"Em đặt tên đi."

Chu Y Y nghĩ một lúc, rồi đề nghị: "Vậy gọi nó là Chúc Chúc đi."

("Chúc Chúc" và "Trú Trú" có âm điệu giống nhau.

Chúc Chúc" (粥粥) có phát âm là zhōu zhōu âm điệu gần giống nhau chỉ khác thanh điệu với từ

"Trú Trú" (昼昼)Zhòu zhòu. Ngoài ra Chúc Chúc còn có nghĩa là rụt rẻ, nhút nhát.)

Lý Trú suy nghĩ một chút rồi như hiểu ra, nở một nụ cười rộng: "Được, nghe theo em."

Mấy hôm nay, Chu Y Y tranh thủ lúc rảnh rỗi mua đồ chơi cho mèo trên mạng, sau khi tan làm lại chạy qua nhà Lý Trú.

Không lâu sau, Lý Trú phải đi công tác, Chu Y Y liền đưa Chúc Chúc về chăm sóc.

Vào cuối tuần, Chu Thiến đến thăm cô, vừa mở cửa đã thấy một chú mèo tròn trịa chạy đến, quấn quýt quanh chân cô.

"Ôi, đây là con gì mà dễ thương thế?" Chu Thiến nhanh tay bế nó lên, hôn lên tai nó, Chúc CHúc chẳng sợ gì, lại tiếp tục quấn quýt trong lòng cô ấy, "Y Y, từ khi nào cậu nuôi mèo vậy? Trước không phải nói là căn hộ quá nhỏ không nuôi được sao? Sao giờ lại thay đổi ý định?"

Chu Y Y trước đây thật sự không muốn nuôi mèo, dù cô rất yêu động vật.

Cô sống trong thành phố này đã nhiều năm, nhưng lúc trước luôn cảm thấy mình không có cảm giác thuộc về nơi đây, luôn nghĩ một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi thành phố này, sẽ về quê tìm một công việc ổn định, không cần lương cao nhưng ít nhất không phải vất vả như bây giờ.

Sau này, cô đã không còn thích Tiết Bùi nữa, nhưng cô nhận ra mình vẫn muốn sống ở thành phố này. Trước kia có thể vì Tiết Bùi mà ở lại, nhưng bây giờ cô ở lại vì chính mình.

Cô dần dần chấp nhận ý nghĩ sẽ sống lâu dài ở Bắc Thành và cũng sẵn sàng chấp nhận một sinh mệnh nhỏ khác bước vào cuộc sống của mình. Kể từ khi Chúc Chúc đến, Chu Y Y cảm thấy mình đã có một gia đình thực sự.

Cô nói: "Tớ định tìm một căn phòng lớn hơn trong thời gian tới."

Chu Thiến thở dài nói: "Lẽ ra cậu phải đổi từ lâu rồi. Cậu ở chỗ này vừa xa lại còn ở tầng bảy, nói thật, đôi khi tớ muốn đến tìm cậu mà nghĩ xa quá cũng lười đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Thiến là người hành động rất nhanh, ngay lập tức đã gửi cho cô vài căn hộ qua trung gian, sau đó lại hỏi về chú mèo, Chu Y Y kể lại mọi chuyện, không ngoài dự đoán, Chu Thiến lại có một phen trêu chọc cô không ngừng.

"Ồ, hoá ra đây là con gái yêu của bạn và Lý Trú à, chả trách sao mà dễ thương thế."

Chu Y Y cười nhẹ ở khóe miệng: "Lại nói linh tinh rồi."

"Đâu có nói linh tinh, nhưng tình cảm của hai người ngày càng tốt thật đấy." Chu Thiến dò hỏi, "Vậy có kế hoạch gì không?"

Chu Y Y không hiểu câu hỏi của cô ấy: "Có thể có kế hoạch gì?"

"Các cậu đã quen nhau lâu rồi, chẳng lẽ chưa nghĩ đến tương lai của hai người sao?"

Trong mắt xuất hiện một tia mơ hồ, Chu Y Y nhìn vào chú mèo Chúc Chúc đang ngủ say trong vòng tay Chu Thiến, rồi nói: "Tự nhiên mà đến thôi, có những chuyện đến lúc cần thì tự nhiên sẽ xảy ra."

Chu Thiến lườm cô ấy một cái: "Lại lấy thái cực quyền ra đối phó tớ."

Sau khi ăn tối xong, Chu Tiền mới về, trước khi đi, cô nhìn thấy một đôi thú nhồi bông đặt trong phòng khách. Cô nhớ là món đồ này không rẻ, nhìn làm rất tinh xảo, không giống hàng giả.

"Là cậu mua à?"

"Không phải. Tiết Bùi nhờ bạn từ Pháp mang về cho."

"Thế mới nói, tớ thấy cậu cũng không phải là người sẽ tiêu tiền vào những thứ như thế này,"

Chu Thiến cầm lên xem, "Mấy hôm trước bạn đồng nghiệp của tớ kết hôn, tớ cũng định tặng cô ấy cái này, nhưng nó quá đắt, không dám mua. Nhưng giờ nhìn thực tế, thật sự rất tinh xảo, quả đúng là 'tiền nào của nấy'."

Chu Y Y gật đầu đồng tình, ngồi trên ghế sô-pha, vừa chơi đùa với chú mèo Chúc Chúc bằng chiếc que câu mèo.

Chu Thiến vẫn còn nhìn, đột nhiên ngộ ra điều gì đó: "Nhưng mà, Y Y, cậu nói xem, Tiết Bùi tặng cái này cho cậu có phải có dụng ý gì không? Hình như cậu ấy cũng như tôi, đều muốn cậu và Lý Trú nhanh chóng hoàn thành chuyện trọng đại trong đời. Khi cậu và Lý Trú kết hôn, nhớ báo cho anh ấy, để anh ấy từ Pháp về tham dự đám cưới của hai cậu, tiện thể gửi một bao lì xì lớn cho các cậu nhé."

Chu Y Y nghe xong cười khẽ, nhưng không nói gì.