Thầy Chu nói đến đây, không nhịn được mà cười lên, "Nhưng cũng phải nói, từ sau lần đó, cô ấy học tập thật sự chăm chỉ hơn nhiều."
Tiết Bùi cảm thấy cả cơ thể mình như m.á.u đang dồn ngược lại, thái dương đau nhói, anh do dự một lúc lâu, giọng nghẹn ngào hỏi: "Thầy Chu, lá thư đó... em có thể xem không?"
Thầy Chu vẫn chưa hiểu chuyện gì, nét cười trên mặt vẫn chưa tắt: "Hôm qua tôi đã bảo con gái tôi vứt hết những lá thư đó rồi, không biết nó có vứt chưa, mười năm rồi, để trong nhà cũng chiếm chỗ thôi."
Tiết Bùi sắc mặt gần như tái nhợt, đôi môi không còn chút máu, trong mắt anh lộ rõ sự hoảng loạn, anh vội nắm c.h.ặ.t t.a.y thầy Chu, trịnh trọng cầu xin:
"Thầy Chu, lá thư đó rất quan trọng đối với em."
"...Dù thế nào, em xin thầy, nhất định phải tìm lại nó cho em."
Mấy ngày sau, Tiết Bùi cuối cùng cũng nhận được lá thư mà Chu Y Y viết cho anh cách đây mười năm.
Đó là thầy Chu tự tay đưa cho anh.
Ông nói ban đầu đã vứt vào thùng rác, may mắn là khi đó anh gọi điện kịp thời, chưa kịp xử lý, khi nghe Tiết Bùi nói như vậy, thầy Chu lập tức thúc giục con gái hôm sau gửi lại cho anh.
Tiết Bùi nhận lá thư, tay anh hơi run, các khớp xương nổi rõ.
Mười năm.
Lá giấy mỏng manh này mang trọng lượng của mười năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những lời mà Chu Y Y muốn nói với anh mười năm trước, hôm nay anh mới được nhìn thấy, nhưng giờ đây, anh không còn có được tình yêu quý giá nhất của cô nữa.
Chiều hôm đó, Tiết Bùi ngồi trong phòng khách, do dự rất lâu mới mở lá thư ra. Tờ giấy hồng nhạt ngày ấy đã ố vàng, chữ viết cũng hơi mờ đi, từng chữ đều viết rất cẩn thận, cô rất nghiêm túc khi viết những lời yêu thích dành cho anh —
"Tiết Bùi, chắc cậu không nghĩ tới tớ sẽ viết thư cho cậu đâu.
Và đây không phải là thư bình thường đâu nhé.
Hừm, thực ra đây là một... thư tình. =^_^=
Giờ cậu chắc đang nghĩ tớ đùa cậu, cho rằng tớ đang chơi khăm đúng không, nhưng lần này tớ thật sự là nghiêm túc.
Gần đây tớ phát hiện ra tớ hình như thật sự thích cậu rồi, có lẽ không chỉ một chút đâu. Đây là lần đầu tiên tớ thích một người, không biết thế này thì tính là nhiều hay ít.
Đôi khi ăn cơm tớ lại không kìm được mà nghĩ đến cậu, làm bài tập cũng hay bị lơ đãng, trước khi ngủ nhìn trần nhà tớ cũng hay nghĩ không biết giờ cậu đang làm gì, mỗi sáng nghĩ đến việc cậu đang đợi tớ ở dưới nhà, lúc đánh răng mà lòng tớ lại cảm thấy rất ngọt ngào, ngay cả đi học cũng không còn ghét như trước, gần đây tớ học tập cũng có động lực hơn vì cậu quá xuất sắc, tớ cũng không thể lười biếng được."
Cậu không biết đâu, kể từ khi tớ nhận ra mình thích cậu, tớ hình như đã trở nên hơi kỳ lạ. Khi đạp xe, tớ chẳng dám ôm lấy eo cậu nữa vì tim tớ đập nhanh đến mức như sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực vậy. Vì thế, dạo gần đây tớ chỉ dám nắm lấy góc áo cậu thôi, không biết cậu có nhận ra không...
Hôm thứ Tư tuần trước, chúng mình suýt nữa muộn học, cậu thấy tớ đi chậm quá liền kéo tay tớ bảo đi nhanh lên, chỗ da tay mà cậu chạm vào tớ bỗng nóng lên. Hôm đó dù gió rất to, thời tiết lại hơi lạnh, nhưng mà cả sau tai tớ cũng ấm lên. Về lớp học rồi, bạn Sơn Thanh Thanh hỏi sao mặt tớ lại đỏ thế, tớ chẳng biết phải nói sao đành lấy sách che mặt. Những điều này chắc cậu không biết đâu.
Nói ra thì tớ đã rất dũng cảm mới dám viết thư tình này cho cậu. Vì ở trường có rất nhiều cô gái thích cậu, tớ học không giỏi, ngoại hình cũng chẳng xuất sắc, so với họ tớ chẳng có ưu thế gì. Nhưng mà tớ thật sự rất thích cậu, phải làm sao đây?
Tuy nhiên, tớ có một cảm giác mơ hồ là cậu cũng hơi thích em một chút, vì trong lớp có rất nhiều cô gái xinh đẹp viết thư tình cho cậu mà cậu chẳng thèm để ý, nhưng cậu vẫn luôn đợi tớ mỗi ngày để cùng về, học bổng từ các cuộc thi cậu cũng dùng để mua đồ ăn cho tớ, mua giày tớ thích, gấp hạc giấy tặng tớ, lại còn rất kiên nhẫn dạy tớ các bài toán nữa. Hơn nữa, tớ để ý mỗi lần cậu chơi bóng rổ, sau khi ném bóng vào rổ, người đầu tiên cậu nhìn về chính là tớ đấy, nên cậu cũng thích tớ một chút, một chút thôi phải không?