Ngô Tú Trân sốt ruột: "Sao con không hỏi xem thằng bé có bận không? Làm việc gì cũng cứ kéo dài, phải để mẹ thúc giục mãi."
Mẹ Tiết Bùi an ủi vỗ nhẹ tay Chu Y Y, nói: "Chuyện lớn như vậy, Tiết Bùi dù bận thế nào cũng phải về một chuyến, dù không kịp tham gia buổi tiệc đính hôn ngày mai thì hai gia đình cũng phải cùng nhau ăn bữa cơm mừng. Mấy hôm trước dì cũng định bảo nó về, nhưng nghĩ chuyện quan trọng như vậy, vẫn là để con tự nói với nó cho hợp lý. Y Y, con thật là quá khách sáo rồi, để dì gọi cho nó vậy, lâu lắm rồi không gặp, dì và ba nó cũng rất muốn gặp."
Nói xong, mẹ Tiết Bùi lấy điện thoại ra và gọi.
Thời gian gần đây, Tiết Bùi gần như chỉ ở lại công ty, mỗi ngày đều làm việc đến tận khuya.
Anh ngày càng giống như một cỗ máy làm việc, luôn duy trì vận hành não bộ với tốc độ cao mà không cảm thấy mệt mỏi, không có bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, trừ—khi nghĩ về một cái tên.
Cái tên đó như một điều cấm kỵ, chỉ cần nhắc đến là tất cả lý trí của anh lập tức sụp đổ.
Anh làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, đẩy nhanh tiến độ dự án, anh đã cho mình một tháng thời gian.
Khi xong giai đoạn công việc này, anh dự định sẽ về nước nghỉ ngơi một tháng.
Đó là cơ hội cuối cùng mà anh dành cho chính mình.
Anh nghĩ, anh không thể đợi thêm nữa, anh không còn nhiều thời gian để lãng phí.
Anh không thể chờ đợi được nữa để nói cho cô nghe tất cả những gì mình đã làm, để đối diện với sự nhút nhát, thấp kém, ân hận, ghen tuông, và sự không cam tâm của mình. Anh sẽ nói với cô rằng, cuối cùng anh cũng nhận ra trái tim mình, anh biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện trong quá khứ, bây giờ anh biết rồi, anh sẽ dùng mọi cách để sửa chữa mười năm qua giữa hai người.
Kể từ ngày anh quyết định làm điều này, Tiết Bùi hầu như mỗi đêm đều mơ về cô.
Khi nhận được điện thoại từ gia đình, Tiết Bùi vừa mới kết thúc một cuộc họp quan trọng, mọi việc đều suôn sẻ, không có sai sót nào, hôm nay anh có tâm trạng rất tốt.
Anh bước ra khỏi tòa nhà, ngoài trời nắng đẹp, trợ lý đi bên cạnh đang chuẩn bị che dù cho anh, thì đúng lúc điện thoại rung lên.
Là cuộc gọi từ gia đình.
Tiết Bùi nhìn đồng hồ, tính toán múi giờ trong nước, nhấc máy và hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: "Hôm nay sao lại gọi cho con vậy?"
Ở đầu dây bên kia, mẹ anh chưa kịp nói mấy câu đã vui vẻ thúc giục: "Tiết Bùi, dạo này con dành chút thời gian về nhà đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiết Bùi cong môi cười: "Sao vậy, có chuyện gì vui sao?"
"Đúng là có chuyện vui, mọi người đang mong con về, dì Ngô suốt ngày nhắc đi nhắc lại, chuyện quan trọng thế này mà con không về thì sao được?"
Tiết Bùi càng tò mò hơn, bước đi cũng chậm lại.
Giọng mẹ anh đầy vui mừng: "Aiz, thôi để Y Y nói với con thì hơn, mẹ nói không tiện."
Ngay lập tức, điện thoại chuyển sang cho người khác.
"Alô, Tiết Bùi."
Khi giọng Chu Y Y vang lên từ đầu dây bên kia, Tiết Bùi cảm thấy yết hầu mình động đậy.
Ba tháng rồi anh chưa nghe thấy giọng nói của cô, Tiết Bùi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng đã loạn lên, nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên hỏi: "Có chuyện vui gì vậy, sao lại bí mật thế này?"
Anh tiếp tục đoán: "Cậu được thăng chức à?"
"Không phải." Chu Y Y nói đến nửa câu, cô bỗng cảm thấy hơi ngượng, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, "Thực ra cũng không có gì lớn, chỉ là tớ và Lý Trú chuẩn bị đính hôn rồi, tớ muốn hỏi cậu xem có thời gian quay về không."
Tiết Bùi nghe vậy, đầu tiên là ngây ra một lúc, tâm trí anh tối đi, thế giới như bỗng trở nên trống rỗng, những tòa nhà cao vút ở xa đột nhiên sụp đổ trước mắt anh, mọi thứ trở nên vô lý, không thể tin nổi.
Anh dừng bước đột ngột trên vỉa hè.
"Vừa rồi có xe đi qua, tớ không nghe rõ, cậu nói lại một lần nữa được không?"
Trên đường phố Paris, Tiết Bùi đứng giữa phố xá ồn ào, nhưng trong điện thoại anh vẫn nghe rõ Chu Y Y lặp lại lần nữa: "Tớ và Lý Trú chuẩn bị đính hôn rồi, lễ đính hôn vào ngày mai, cậu có thời gian về tham dự không? Nếu không thì cũng không sao..."
Lúc này, Tiết Bùi gần như mất hết khả năng suy nghĩ, môi anh tái nhợt như tờ giấy, gần như không thể cầm chắc chiếc điện thoại.
Chu Y Y còn nói gì sau đó, nhưng anh không nghe rõ nữa, trong tai anh chỉ còn tiếng ù ù ngắn ngủi, tiếng còi xe từ những chiếc ô tô ven đường như được phóng đại gấp trăm lần, vang lên chói tai, làm đầu óc anh choáng váng.
Trợ lý thấy mồ hôi lạnh toát ra trên trán Tiết Bùi, lo lắng hỏi: "Giám đốc Tiết, anh sao vậy? Có khỏe không?"