"Tại sao thất thần như vậy" Nụ cười Tiết Bùi còn treo ở bên miệng, thấy cô không duỗi tay ra nhận, tiện tay đặt lên bàn trà, "không phải lần trược cậu nói muốn ăn căn nhà làm từ đồ ngọt này sao, hôm nay đúng lúc đi ngang qua, tiện đường nên mua một ít."
Chu Y Y rời mắt từ trên bánh kem ra chỗ khác.
Lần trước cô nói rằng cô muốn ăn, đã là chuyện của một tháng trước.
Một tháng, cũng đủ phát sinh ra rất nhiều chuyện, cuối cùng từ thích chuyển sang ghét, cũng chỉ trong nháy mắt.
Chu Y Y không nói gì, Tiết Bùi lòng lại dấy lên nghi ngờ cầm viên thuốc con nhộng đặt trên bàn, xem số lượng thuốc đã bị uống, cô chỉ uống hai viên.
"Bị cảm chưa khỏi sao? Có nhớ đúng thời gian uống thuốc không?"
Chu Y Y từ nhỏ làm việc đã không có quan niệm về thời gian, phát bệnh phải uống thuốc thì có thể là lúc nhớ lúc quên, bệnh không khá hơn tí nào, anh nghĩ nên mỗi ngày sau khi cô ăn xong thì qua đây nhắc nhở cô uống thuốc.
"Tốt rồi, thuốc đặt ở kia hai ngày trước rồi."
Chu Y Y đi đến lấy thuốc đặt vào trong ngăn kéo.
"Tại sao tinh thần nhìn uể oải thế kia?"
"Mới vừa tỉnh ngủ, không có tâm trạng."
Chu Y Y tìm lấy một cái cớ, ngồi trên sô pha đưa lưng về phía anh đọc sách, trên sách tràn đầy chữ, thật ra cô cảm thấy chữ không vào là mấy.
"Chỉ biết ngủ thôi."
Tiết Bùi nhẹ giọng nở nụ cười, đi thẳng đến ngồi bên cạnh cô.
Ánh đèn tối tăm chiếu xuống , anh đúng lúc nhìn thấy sườn mặt cô, hôm nay cô chắc chắn trang điểm, vẽ lông mày rất tinh tế, trên tai phải đeo một chiếc hoa tai, anh nhớ rõ, hoa tai này do anh đi Thi ở đại học Bỉ, dùng tiền thưởng từ việc thi đấu mua tặng cô, chủ tiệm nói đây là chất liệu làm từ hồng bảo thạch, cho nên giá cả mới cao như vậy, anh không hiểu biết nhiều về lĩnh vực này, chỉ là cảm thấy khá xinh đẹp, Rất thích hợp với cô, liền dùng tiền thưởng kia mua cho cô.
Anh nhớ rõ lúc ấy Chu Y Y nhận được quà thì rất là vui vẻ, ngay lập tức soi gương đeo lên, nhưng khi nghe thấy anh dùng tiền thưởng để mua, lại cảm thấy tiếc, thu lại nét cười trên mặt.
"Tiền thưởng ý nghĩa như vậy, cậu lại mua cái này?" Cô muốn nói lại thôi.
"Có gì không đúng sao"
Tiết Bùi không hiểu sao cô lại hỏi như vậy, anh cảm thấy, chỉ cần cô thích, tiền thưởng này liền rất có ý nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Y Y không đáp lại anh, miệng lầm bầm lầu bầu, thật cẩn thận đặt hoa tai về lại hộp trang sức.
"Tớ sẽ bảo quản nó thật tốt, về sau chỉ có trường hợp quan trọng thì sẽ đem ra dùng."
Anh nhớ rõ Chu Y Y đeo hoa tai một lần là vào thời điểm sinh nhật năm ngoái.
Tiết Bùi thoáng nghĩ tới trong quá khứ hỏi cô: "Cậu hôm nay ra ngoài à?"
"Ừ."
"Đi đâu, hôm qua lúc tớ đến, A Đình nói cậu sáng sớm đã đi ra ngoài."
Chu Y Y do dự hai giây, ánh mắt nhìn vào cuốn sách dần dần mất đi tiêu cự, vốn định lừa lọc cho qua, cuối cùng lại cảm thấy không việc gì phải như thế.
"Tớ đi xem mắt, buổi chiều mới về nhà."
"Xem mắt" hai từ này làm Tiết Bùi ngẩn người, ý cười trên khuôn mặt dần dần nhạt đi, không biết đây có phải do quá bất ngờ hay không .
"Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không thấy cậu kể cho tớ?"
"Cũng không có gì...... Đáng nói."
Chu Y Y đem quyển sách ném lên trên mặt bàn, lúc quay đầu, hoa tai hồng bảo thạch hai bên tai nhẹ nhàng đong đưa, Tiết Bùi nhìn vào đôi bông tai kia thất thần một lát, bỗng nhiên duỗi tay v.uốt ve vành tai cô, lòng bàn tay xoay tròn chiếc hoa tai nhẹ nhàng, dường như là đang nhìn hoa tai, đồng thời cũng như đang nhìn cô.
Khoảng cách như vậy thật sự quá gần, cô có thể cảm giác được hơi thở của Tiết Bùi đang phả vào cổ cô, Chu Y Y lùi về phía sau, né tránh sự đụng chạm của anh.
"Đừng nhúc nhích." Tiết Bùi nhỏ giọng nói, tiếp tục động tác trên tay, "Tránh làm đau đến cậu."
Chu Y Y cả người căng thẳng, lòng bàn tay nắm chiếc gối ôm.
Tiết Bùi vẫn tập trung động tác trên tay, xung quanh lỗ tai của Chu Y Y xưng đỏ một mảng to, anh lo lắng tai sẽ bị nhiễm trùng, liền giúp cô tháo hoa tai xuống, vẫn chưa chú ý đến thần sắc đã mất đi tự nhiên của Chu Y Y.
Chờ anh tháo xong hoa tai xuống, nghe thấy Chu Y Y nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
"tại sao gần đây hay nói cảm ơn với tớ như vậy." Tiết Bùi nhíu mày, sau đó lại nói, " Chẳng qua chuyện này cậu quả thật là làm không đúng."
Chu Y Y không phản ứng lại đây: "Cái gì cơ?"