Cả đêm qua, Chu Y Y gần như không nhắm mắt được.
Trong phòng ngủ rõ ràng không có đồng hồ, nhưng cô lại như nghe thấy tiếng kim giây "tích tắc, tích tắc" vang lên bên tai, khiến đêm tĩnh lặng này trở nên dài dằng dặc.
Ngày đính hôn hôm nay quả thật khác xa với những gì cô đã tưởng tượng.
Cô nghĩ hôm nay sẽ là một ngày đầy niềm vui, cảm động, hạnh phúc và lãng mạn, sẽ là khởi đầu mới trong cuộc đời, nhưng những cảm xúc đó không biết vì sao lại bị pha loãng, cô cảm nhận được nhiều hơn là sự mệt mỏi, lo âu, bối rối và bất lực.
Đêm tối luôn dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh, và dễ rơi vào cảm xúc mơ hồ, khi tất cả các vấn đề chồng chất lại, cô lại bắt đầu thói quen trốn tránh. Cô ép mình không nghĩ gì, chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Đến nửa đêm, cô vẫn không thể ngủ, đành phải dậy, uống một viên melatonin cùng với nước ấm. Gần sáng, mí mắt cô mới thấy nặng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến trưa hôm sau, Chu Y Y mới tỉnh dậy.
Cô cầm điện thoại lên, phát hiện Lý Trú đã gửi cho cô mấy tin nhắn thoại cách đây khoảng một giờ, chắc là có chuyện gấp cần tìm cô.
Mở tin nhắn, giọng Lý Trú nghe rất vội vã:
"Y Y, anh đang trên đường về Bắc Thành rồi, tháng trước có một đơn hàng đang gặp vấn đề, mặc dù không nghiêm trọng lắm, nhưng anh vẫn phải về công ty một chuyến, nếu không xử lý kịp thì hiệu suất tháng này sẽ không đạt. Anh không thể không đi, chỉ có thể đến gặp khách hàng trước để tìm hiểu tình hình, khi nào xong việc sẽ quay lại ngay nhé?"
Nghe đến đây, Chu Y Y dừng lại một lúc lâu, rồi mở tin nhắn thứ hai, mắt bắt đầu mờ đi.
"Vô cùng xin lỗi em, ngày hôm sau khi đính hôn xong lại không thể ở bên cạnh em, công việc thật sự là đến rất đột xuất, cho nên chưa kịp thương lượng cùng với em mà đã phải đi rồi, hơn nữa anh đang bị sếp thúc giục, 8 giờ sáng anh đã phải đi rồi, hiện tại vừa hay đến khu phục vụ ở Phong Thành.
Chắc là thấy cô vẫn chưa nhắn lại câu nào, tin hắn phát đến lần cuối cùng là: "Y Y, em có phải đang giận anh đúng không...chờ tháng này anh được phát lương, anh đưa em đi du lịch có được không?"
Nhất thời có rất nhiều lời nói muốn nói, Chu Y Y ở trên bàn phím điện thoại đánh rồi lại xoá, xoá xong lại tiếp tục gõ, cuối cùng cô chỉ nhắn lại một câu ngắn gọn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Không sao hết, anh cứ an tâm mà làm việc nhé. 】
Cô tự biện bạch cho Lý Trú là do công việc có sự khó xử, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát, đặc biệt sau khi xong công việc ngày hôm qua, cô vốn định hôm nay có thể cùng hắn nói chuyện phiếm một chút, còn đâu sẽ cùng nhau đem cái vòng kia trả lại cho Tiết Bùi.
Khách sạn bên kia vẫn còn chút công việc cần phải giải quyết cho xong, yêu cầu thống kê rạch ròi các khoản phí, cho nên hôm nay Chu Y Y phải đi đến một chuyến, ra đến cửa, Ngô Tú Trân biết được rằng Lý Trú đã trở lại Bắc Thành, lông mày liền nhăn lại thành hình chữ xuyên (川)
"Lại làm sao thế? Mới vừa đính hôn xong mà nó lại chạy đi đâu?" Ngô Tú Trân tức giận, giọng nói đột nhiên lớn hơn, "Công việc cái gì, ngay cả thời gian nghỉ cũng không có, mới đính hôn xong đã đi mất, chẳng có chút trách nhiệm nào cả."
Chu Y Y im lặng ngồi xuống băng ghế nhỏ để thay giày, cúi đầu buộc dây mà không nói gì.
Có lẽ nhận thấy tâm trạng cô không tốt, Ngô Tú Trân giọng điệu nhẹ nhàng hơn, gọi chồng từ trong bếp ra: "Không sao đâu, nếu nó bận thì bảo bố con đi cùng con xử lý nốt công việc đi. Đợi Lý Trú quay lại, thật sự là mẹ phải nói nó một trận, đính hôn hôm qua mà sáng hôm sau đã bỏ đi, thế này là không được."
Chu Y Y khẽ đáp lại: "Con sẽ tự giải quyết ổn thỏa."
Ngô Tú Trân có lẽ cũng cảm thấy mình nói quá, thở dài một tiếng rồi nói: "Ôi, chuyện của hai đứa con thì tự con lo đi, mẹ cũng không tiện nói gì thêm."
Chu Kiến Hưng đi vào phòng lấy chìa khóa xe, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả gia đình mới ra ngoài.
Chu Y Y đi trước, vừa mở cửa đã thấy Tiết Bùi đứng ở cửa, trên tay cầm một xấp sách.
Anh khẽ cười, nhìn cô: "Trùng hợp quá, mọi người chuẩn bị ra ngoài à?"
Hôm nay, anh không còn vẻ ủ rũ như hôm qua, ngược lại, anh mang vẻ điềm tĩnh và thanh thoát, mặc áo sơ mi trắng mỏng, cổ áo mở hai cúc, làn da trên cổ hơi lộ ra, tạo nên vẻ thoải mái, tự do.