Khi Anh Nhìn Lại

Chương 139



Trong trò chơi, bạn bè hỏi cô ấy: 【Y Y à, sao dạo này không vào chơi nữa vậy, mình còn muốn trao đổi nguyên liệu với cậu mà. À, cậu và anh X bây giờ thế nào rồi?】

Cô ấy trả lời trong trò chơi: 【Mình không muốn chơi trò này nữa, xin lỗi, có lẽ sẽ không đăng nhập lại đâu.】

Chu Viễn ĐÌnh đóng thư lại, vừa làm nhiệm vụ hằng ngày, vừa nói: "Anh nói xem chị em sao lúc nào cũng làm việc kiểu lúc thích lúc không thích vậy? Trước kia thích lắm, giờ ngay cả đăng nhập cũng không muốn nữa..."

Sau lưng, Tiết Bùi không trả lời, Chu Viễn Đình tưởng anh đã ra ngoài rồi, nhưng khi quay lại, cậu bất ngờ sững lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh Sau một lúc im lặng, cậu mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh Tiết Bùi, sao mắt anh lại đỏ vậy?"

"Không có gì đâu." Anh trả lời.

Kỳ nghỉ Quốc khánh sắp kết thúc, cuối cùng Lý Trú cũng từ Bắc Thành trở về.

Vừa về đến Đồng Thành, Lý Trú không về nhà mà lái xe thẳng tới khu chung cư Diệp Thúy.

Lúc hắn đến, Chu Y Y vừa thay xong đồ và chuẩn bị ra ngoài.

Lý Trú thấy mình đến đúng lúc, hôm nay là buổi họp lớp của lớp họ, hắn có thể đưa cô ấy đi cùng.

Họ mới vừa đính hôn, nếu chỉ có Y Y một mình đến, chắc chắn sẽ bị bạn bè cũ bàn tán.

Khi nhìn thấy Lý Trú xuất hiện, Chu Y Y có chút bất ngờ, vì ngày mai là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cô tưởng hắn sẽ không về, dù sao Bắc

Thành cũng cách nhà khá xa, lại còn phải đi qua những con đường tắc nghẽn, việc di chuyển qua lại cũng mất rất nhiều thời gian.

"Anh sao lại về rồi?"

Lý Trú cười nói, giọng điệu có phần tự nhiên: "Em còn ở đây, đương nhiên anh phải về rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai hôm nay hắn bận công việc, ít gọi điện cho cô, trong lòng cũng có chút áy náy, hắn tiến lại gần một chút, thử hỏi: "Y Y, em không giận anh chứ?"

Nếu vẫn còn trong giai đoạn yêu đương, Chu Y Y chắc chắn sẽ trả lời "Không giận đâu", có lẽ do hoàn cảnh gia đình, cô ít khi chủ động chia sẻ cảm xúc thật của mình với người khác, nhưng giờ đây, vì đã quyết định sẽ cùng Lý Trú đi suốt quãng đời còn lại, hắn sẽ trở thành người thân thiết nhất với cô, nên cô không muốn giấu giếm cảm xúc của mình trước hắn.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói ra tâm sự: "Lần sau nếu có tình huống tương tự, anh có thể thương lượng với em trước, hoặc ít nhất cũng báo trước cho em một tiếng. Anh đi như vậy, em cảm thấy mình không được coi trọng như một người bạn đời."

Lý Trú ngẩn ra một chút, có lẽ vì bình thường

Chu Y Y rất dễ tính, nên hắn đã quen tự mình quyết định mọi chuyện mà không tham khảo ý kiến cô, lần này cũng vậy.

"Y Y, lần này là anh sai, lần sau nhất định sẽ cùng em bàn bạc, được không?"

Lý Trú xin lỗi với vẻ chân thành, tâm trạng lo lắng của Chu Y Y suốt hai ngày qua cũng vơi đi rất nhiều.

"Vậy công việc đã giải quyết ổn thỏa chưa?"

"Đã giải quyết xong rồi, rất thuận lợi." Lý Trú không biết nghĩ đến điều gì rồi nói tiếp: "À đúng rồi, anh đã rút một ít tiền từ sổ tiết kiệm ngân hàng trước đó, tiền cho tiệc đính hôn, dù sao cũng phải đóng góp một phần, nếu không mẹ vợ sẽ nói xấu anh đấy."

Nghe đến câu sau, Chu Y Y không khỏi bật cười, liếc nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm, liền thúc giục: "Muộn rồi, chúng ta đi thôi."

Địa điểm buổi họp lớp vẫn là khách sạn Phong Mậu, khi họ đến, quả nhiên mọi người đã gần như tập trung đủ, chưa vào cửa đã nghe thấy những tiếng trò chuyện rộn ràng từ bên trong.

Lớp trưởng đang rót rượu, thấy họ đến liền trêu: "Lý Trú hôm nay may mắn rồi, trước khi chúng ta đến còn nói ai đến muộn sẽ phải mời mọi người ăn cơm. Nhưng mà Tiết Bùi đã thanh toán rồi, nếu không chắc anh phải trả một đống tiền đấy."

Câu nói này có chút mỉa mai và so sánh, nhưng Lý Trú không cảm thấy ngại, cười đáp: "Vậy may là có Tiết Bùi, dạo này tôi cũng gần hết tiền rồi, toàn bộ tiết kiệm đều đã dùng để mua nhà rồi."

Mọi người đều cười ầm lên, lại trêu chọc thêm vài câu, nhưng Tiết Bùi, nhân vật chính của câu chuyện, vẫn không quay lại, chỉ lặng lẽ ngồi đó, dáng vẻ hơi cứng lại một chút, lưng quay về phía cửa, nhấp một hớp rượu, động tác rất tao nhã.

Từ góc nhìn của Chu Y Y, cô vừa khéo thấy được gương mặt nghiêng của anh. Hôm nay anh vẫn ăn mặc đẹp, ngồi ở vị trí trung tâm, xung quanh là những người vây quanh, ai đến đều phải kính rượu anh, anh chỉ gật đầu một cái.