Bảy giờ tối, buổi tụ tập kết thúc, Lý Trú lái xe đưa cô về nhà.
Từ khi lên xe, Chu Y Y đã luôn suy nghĩ cách mở lời. Những chuyện đó cứ quanh quẩn trong đầu cô, đè nặng đến mức khiến cô không thở nổi. Cô muốn kể cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, nhưng Lý Trú dọc đường đi lại có vẻ không tập trung, hỏi gì đáp nấy, phản ứng chậm nửa nhịp.
Tới ngã tư đèn giao thông, vẫn còn đang đèn đỏ nhưng anh lại không để ý, cứ thế lái thẳng qua.
Nhìn thấy sắp đ.â.m vào người đi bộ, đôi mắt Chu Y Y giật giật, lập tức hét lên, anh mới giật mình đạp phanh gấp. Tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường chói tai, cuối cùng xe dừng lại cách người đi bộ chưa đến nửa mét.
Sắc mặt Lý Trú tái mét, bàn tay nắm vô-lăng run rẩy. Sau khi hoàn hồn, anh vội xuống xe xin lỗi người đi đường. Trong khi đó, Chu Y Y vẫn chưa hết bàng hoàng, tay phải ôm lấy ngực, có cảm giác như vừa thoát chết.
Một lúc sau, Lý Trú quay lại xe nhưng không giải thích gì với cô, chỉ lặng lẽ khởi động xe lần nữa.
Cả hai cứ im lặng như vậy cho đến khi xe dừng trước cổng khu chung cư. Lý Trú nói đã muộn, muốn về nghỉ ngơi trước, không lên nhà chào hỏi người lớn.
Trước khi anh rời đi, Chu Y Y dặn dò liên tục: "Trên đường đi nhớ cẩn thận, lái xe an toàn, đừng lái khi đang mệt."
Lý Trú gượng cười: "Anh biết rồi, em yên tâm."
Hôm nay có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Về đến nhà, Chu Y Y bỗng cảm thấy kiệt sức. Cô ngả lưng xuống ghế sô-pha trong phòng làm việc, lặng lẽ thẫn thờ một lúc. Ở phòng khách, Ngô Tú Trân và Chu Kiến Hưng đang xem phim truyền hình tám giờ, thỉnh thoảng lại thì thầm với nhau. Chu Viễn Đình trong phòng riêng thì đang chơi game, lớn tiếng mắng đồng đội. Mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày, yên ổn và trật tự, ngoại trừ cô.
Không hiểu sao, vào lúc này, cô lại rất muốn hút một điếu thuốc.
Cô tự hỏi, liệu khi phả ra làn khói, những muộn phiền có theo đó mà tan biến không?
Cuối cùng, cô vẫn kìm nén lại cơn thèm thuốc, đi tắm rồi bước ra với mái tóc còn ướt. Khi đó, điện thoại bỗng reo lên.
Nhìn dãy số trên màn hình, ánh mắt cô dừng lại vài giây, rồi ấn nút tắt tiếng, tiếp tục mở tài liệu trong nhóm học thêm, lướt chuột lên xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không lâu sau, tin nhắn từ WeChat hiện lên: [Anh đang ở dưới nhà.]
Cô vẫn phớt lờ, đeo tai nghe lên và tiếp tục xem tài liệu, dần dần quên bẵng chuyện đó.
Cho đến một tiếng sau, khi cô ra phòng khách uống nước, vô tình liếc xuống dưới, phát hiện Tiết Bùi vẫn còn đứng đó. Anh dựa vào gốc cây, ngước nhìn về phía căn hộ của cô. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh trông lạnh lẽo và cô đơn đến lạ.
Cốc nước đã đầy, nước chảy tràn cả ra ngoài, Chu Y Y giật mình hoàn hồn, vội vàng tắt máy nước.
Chưa uống hết nước, cô đã lao xuống lầu. Tiếng bước chân dồn dập và vội vã vang vọng khắp hành lang. Cô đi rất nhanh, mang theo cơn giận không tên.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã bị anh khuấy đảo đến mức không tài nào yên ổn. Thế nhưng anh lại có thể ung dung xuất hiện trước mặt cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra, liên tục thử thách giới hạn của cô.
Có lẽ không ngờ cô sẽ xuống lầu, khi cô bước tới, Tiết Bùi khẽ mỉm cười. Trong nụ cười dịu dàng ấy, cô dường như thấy lại bóng dáng của Tiết Bùi năm nào. Giống như nhiều năm trước, khi anh đứng dưới gốc cây Dã Hương này chờ cô đi học, nhìn thấy cô tới gần, anh cũng cười như vậy.
Chu Y Y chỉ cảm thấy Tiết Bùi như mắc chứng rối loạn nhân cách. Rõ ràng hai tiếng trước vẫn còn cao cao tại thượng, vui buồn khó đoán, vậy mà bây giờ lại hóa thành một chàng trai dịu dàng, ôn hòa như gió xuân.
"Nhất Nhất."
Vừa đến gần, Tiết Bùi đã gọi tên cô bằng giọng địa phương. Mỗi lần gọi tên cô, khóe môi anh đều cong lên, âm cuối hơi kéo dài.
"Hình như hôm nay anh uống hơi say rồi."
Đôi mắt anh sâu thẳm, ánh nhìn phảng phất một lớp sương mờ, trên người còn vương mùi rượu nhàn nhạt. Giọng điệu của anh rất tự nhiên, chẳng khác gì đang phàn nàn vì lỡ uống quá chén.
"Say rồi thì về ngủ đi." Chu Y Y chỉ về tòa nhà hướng Đông Nam, giọng có chút mất kiên nhẫn, "Nhà anh ở bên kia."
"Anh chưa muốn về, anh chỉ muốn gặp em thôi." Màn sương trong mắt anh dần tan đi, giọng nói trở nên xa xăm, "Anh vẫn nhớ năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, khi Hàm Khi mới bắt đầu phát triển, khi đó ngày nào anh cũng phải đi tiếp khách. Có lúc uống say, em còn đến nấu canh giải rượu cho anh. Sau này ở nước ngoài, anh cũng thử nhờ người làm, nhưng mùi vị vẫn không giống..."
Những chuyện cũ kỹ đó, Chu Y Y đã sớm quên sạch sẽ. Nhưng nếu Tiết Bùi đã nhắc lại, cô cũng nhân cơ hội nói thẳng: "Tiết Bùi, nếu anh thật sự muốn cảm ơn những gì tôi đã làm trước đây, thì đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Anh nên hiểu một điều, tôi chưa bao giờ nợ anh điều gì."
Thế nhưng Tiết Bùi dường như không nghe thấy, anh vẫn tiếp tục nói: "Vừa nãy, đột nhiên anh nghĩ, khi Lý Trú say, em cũng nấu canh giải rượu cho anh ta chứ? Em cũng chăm sóc anh ta suốt đêm sao?"