Khi Anh Nhìn Lại

Chương 144



Trước đây dù tăng ca đến khuya họ cũng không được hỗ trợ chi phí đi lại. Dù sao đi nữa, Chu Y Y vẫn có ấn tượng tốt về vị lãnh đạo mới này. Trông có vẻ là người thực sự muốn làm việc chứ không chỉ nói suông.

Dự án mới là sự hợp tác với một thương hiệu thời trang nổi tiếng. Cả hai bên đều phải đưa ra kế hoạch tiếp thị. Xét về quy mô, thương hiệu nhỏ bé như họ rõ ràng đang với cao, vì vậy sếp nhấn mạnh rằng không được làm qua loa, phải cố gắng hết sức để mở ra cơ hội hợp tác lâu dài.

Hai tuần qua, Chu Y Y và Hiểu Vân liên tục tăng ca đến khuya, thậm chí có hôm phải thức trắng đêm ở công ty rồi sáng hôm sau mới về nhà tắm rửa.

Hôm nay tan làm, trên đường đi đến ga tàu điện ngầm, Hiểu Vân bức xúc than thở: "Y Y, cậu có thấy chị Bàng quá đáng không? Cả nhóm mình đều tăng ca, chị ta làm tổ trưởng mà sáu giờ đã về rồi. Kế hoạch bọn mình làm xong chị ta cũng không thèm xem, không góp ý. Đến khi lãnh đạo giục, chị ta mới bảo mình sửa, rồi lại phải thức đêm làm lại. Thật không thể chịu nổi!"

Không chỉ Hiểu Vân, mà cả nhóm đều có ý kiến về vị tổ trưởng này. Việc thức đêm liên tục thực sự bào mòn sức khỏe, Chu Y Y cảm thấy dạo này nhịp sinh học của cô hoàn toàn đảo lộn, thỉnh thoảng nửa đêm còn bị đau nhói trong lồng ng.ực.

Nói chuyện một lúc, cả hai đã đến cửa ga tàu điện ngầm.

"Sao cậu vẫn đến tuyến số 3? Bạn trai cậu ở tuyến số 8 mà?" Hiểu Vân chớp mắt ngạc nhiên, rồi bất ngờ nói, "Đừng nói với tớ là, hai cậu đính hôn rồi mà vẫn chưa dọn về ở chung nhé?"

Lúc đầu định sau kỳ nghỉ Quốc khánh sẽ dọn qua chỗ anh ấy, nhưng sau đó lại có chút chuyện xảy ra."

Thấy sắc mặt Chu Y Y không được tốt, Hiếu Vân suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận hỏi:

"Hai người cãi nhau à?"

"Cũng không hẳn." Đêm đầu thu, Chu Y Y thở dài, "Mình cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì nữa, đợi anh ấy bớt bận rồi mình định tìm cơ hội nói chuyện."

"Bảo sao dạo này không thấy bạn trai cậu đến đón cậu tan làm. Mình còn tưởng hai người đính hôn xong thì tình cảm sẽ càng gắn bó hơn chứ." Hiểu Vân không biết nghĩ đến điều gì, ghé sát tai cô, nhỏ giọng hỏi:

"Đúng rồi, chuyện đó... của hai người có hòa hợp không?"

Không ngờ Hiếu Vân lại đột nhiên hỏi vậy, Chu Y Y lắc đầu:

"Bọn mình thực ra vẫn chưa thử lần nào."

"Không phải chứ! Hai người quyết định đính hôn rồi mà vẫn chưa..."

Trong suốt một năm quen nhau, tiếp xúc thân mật nhất giữa họ chỉ là những nụ hôn. Lý Trú cũng chưa bao giờ chủ động đề nghị tiến xa hơn.

"Cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa, nếu—mình chỉ nói nếu thôi nhé—lỡ như anh ta không được thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Y Y sững người, cô thật sự chưa từng nghĩ về vấn đề này.

Tối hôm đó về đến nhà, đã lâu rồi cô mới lại thấy Lý Trú đứng dưới lầu.

Nửa tháng không gặp, trông anh ấy như biến thành một người khác—tóc vuốt keo gọn gàng, mặc áo polo xanh đậm phối với quần tây, tay xách một chiếc cặp da đen, nhìn cứ như già đi cả chục tuổi.

"Y Y, em về rồi à."

Lý Trú bước tới với nụ cười rạng rỡ, đôi giày da bóng loáng gõ xuống mặt đất vang lên tiếng động rõ rệt.

Chu Y Y nhìn bộ dạng anh, thắc mắc hỏi:

"Hôm nay sao anh lại ăn mặc thế này?"

"Hôm nay anh đi bàn chuyện làm ăn với mấy ông sếp lớn. Phải ăn mặc thế này mới đúng phong cách chứ, trông già dặn thì người ta mới tin tưởng."

Chu Y Y bật cười bất đắc dĩ, chỉ có điều mùi nước hoa nam trên người anh quá nồng, cô nghĩ bụng hôm nào phải mua cho anh một chai khác dễ chịu hơn.

Cô còn đang nghĩ thì Lý Trú bất ngờ đưa cho cô một chiếc túi mua sắm, giọng điệu đầy đắc ý:

"Quà cho em đấy, mở ra xem có thích không?"

Chu Y Y hơi ngạc nhiên, vì Lý Trú vốn là người tiết kiệm, ngoài các dịp lễ Tết thì hiếm khi chủ động mua quà tặng cô.

Cô do dự một chút rồi mở ra xem, là một chiếc túi của một thương hiệu thời trang cao cấp, trên mác giá vẫn còn ghi 1.980 tệ.

Lý Trú chưa bao giờ tặng cô món quà nào đắt đỏ như vậy.

Nghĩ đến việc anh vẫn còn phải trả tiền vay mua nhà, Chu Y Y cân nhắc một chút rồi đẩy chiếc túi lại về phía anh, kiếm cớ từ chối:

"Tháng trước em mới mua túi rồi, giờ vẫn chưa cần dùng đến, anh mang đi trả lại đi."

"Y Y, em không cần tiết kiệm giúp anh đâu, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ không phải sống những ngày tháng khó khăn này nữa." Khi nói đến đây, trong mắt Lý Trú ánh lên vẻ khát khao mãnh liệt đối với tiền bạc, giọng nói cũng vang dội đầy tự tin:

"Tin anh đi, chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ giàu có thôi!"