Khi Anh Nhìn Lại

Chương 152



Trần Yến Lý đề cử một quán cơm café nằm trên đoạn đường sầm uất nhất trung tâm thành phố. Nghe nói đây là tiệm lâu đời nổi tiếng ở Cảng Thành, từng xuất hiện trong rất nhiều bộ phim nghệ thuật. Ngay trước cửa quán lúc nào cũng có người đứng chụp ảnh lưu niệm.

Lúc này vừa đúng giờ cơm, khách xếp hàng đông nghịt, khu vực chờ cũng đã chật kín người.

Chu Y Y từ trưa đến giờ chỉ ăn một cái bánh mì nguyên cám, lúc này ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, cô thèm đến mức không chịu nổi. Người phục vụ đi ngang qua với một đĩa cánh gà chiên vàng ruộm, lớp da giòn rụm làm cô vô thức nuốt nước miếng.

Nhìn vào bảng số thứ tự, phía trước họ còn đến 12 bàn nữa. Chu Y Y đề nghị đi dạo một vòng ở khu phố ẩm thực gần đó trong lúc chờ.

Trần Yến Lý khẽ mỉm cười nhìn cô: "Đói rồi à?"

Sau chuyến bay cùng nhau, quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn trước. Chu Y Y thành thật gật đầu, trong giọng nói không giấu nổi sự thèm thuồng: "Đói đến mức sắp chịu không nổi rồi đây."

Phố ăn vặt cách đây hơn một cây số. Chu Y Y lần đầu đến Cảng Thành, không quen đường nên cứ thế bám theo sau Trần Yến Lý. Nhưng có vẻ anh cũng không thường lui tới khu này, quanh quẩn trong mấy con hẻm nhỏ một hồi, cả hai lạc đường hai lần. Đứng trước một bức tường cũ kỹ, họ nhìn nhau, rồi cùng nhau bật cười.

Cuối cùng, nhờ vào bản đồ, họ mới tìm được đúng đường.

Vừa đi dạo chưa bao lâu, Chu Y Y đã mua không ít đồ ăn, tiện thể mua cả đồ ăn khuya. Nhìn cô tay xách nách mang, Trần Yến Lý chủ động cầm giúp vali hành lý.

Chu Y Y sững người vài giây, cảm thấy hành động này có chút quá thân mật. Nhưng Trần Yến Lý lại tỏ ra vô cùng tự nhiên, nếu cô từ chối thì chẳng khác nào đang suy nghĩ quá nhiều.

Đi ngang qua một tiệm trà sữa đang hot trên mạng, Chu Y Y thấy khát nên ghé vào mua. Khi gọi món, cô cố tình mua thêm một ly để cảm ơn Trần Yến Lý vì đã đi xa như vậy cùng mình.

Khi đưa ly trà sữa cho anh, sợ đối phương từ chối, cô nói trước: "Hôm nay có khuyến mãi, ly thứ hai được giảm nửa giá."

Ly trà sữa vẫn còn ấm. Trần Yến Lý nhận lấy, cảm nhận nhiệt độ lan tỏa trong lòng bàn tay, cúi xuống nhìn chiếc ly đầy màu sắc, khóe môi hơi nhếch lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đèn xanh vừa bật, cả hai vừa đi qua đường vừa trò chuyện về mấy món ăn vừa thấy bên đường, như hộp tạc tô và bánh trứng. Chu Y Y nghĩ nếu ý tưởng này có thể thực hiện được, đến lúc đó nhóm công tác của họ có thể dẫn Hiểu Vân đến đây thưởng thức.

Trong lúc cô vẫn đang huyên thuyên, Trần Yến Lý bất giác chậm bước, đột nhiên hỏi: "Tiết Bùi cũng đến Cảng Thành à?"

Nghe thấy cái tên này, Chu Y Y khựng lại.

Bên kia đường, Tiết Bùi đang đứng dựa vào một thùng thư màu đỏ, vừa nghe điện thoại vừa nhìn họ từng bước tiến lại gần. Có vẻ anh đã đứng đó được một lúc rồi. Ngay khi Chu Y Y sắp bước tới vạch kẻ đường, anh dập tắt điếu thuốc trong tay.

Mùa đông ở Cảng Thành không quá lạnh, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tiết Bùi, Chu Y Y cảm giác như cả ly trà sữa trên tay cũng lạnh đi một nửa.

Chạm mắt nhau trong giây lát, Tiết Bùi dời tầm mắt, liếc qua hai ly trà sữa trong tay họ, rồi dừng lại ở chiếc vali màu cam mà Trần Yến Lý đang cầm. Nếu anh nhớ không lầm, đó vốn là của Chu Y Y.

Sắc mặt Tiết Bùi thoáng có chút phức tạp, cuối cùng anh lên tiếng trước: "Sao hai người lại ở đây?"

Anh không nhớ giữa Trần Yến Lý và Chu Y Y có bất kỳ mối liên hệ nào trong mấy năm gần đây.

Trần Yến Lý trả lời tự nhiên, như thể chỉ đang kể về một chuyện bình thường: "Gặp nhau trong công việc, tiện thể cùng nhau đi công tác."

Tiết Bùi nhíu mày: "Chỉ hai người?"

"Mấy đồng nghiệp khác về khách sạn trước rồi, bọn tôi ra đây ăn cơm."

Từ lời nói của Tiết Bùi, Trần Yến Lý cảm nhận được một sự khó chịu mơ hồ. Anh còn chưa kịp nghĩ xem lý do là gì, thì đã nghe thấy Tiết Bùi nói: "Tôi cũng đang định đi ăn cơm."

"Vậy cùng nhau đi."