Tiết Bùi bắt đầu mất kiên nhẫn, cúi đầu nhìn đồng hồ – còn nửa tiếng nữa là tới giờ hẹn với Chu Y Y.
"Nói đi, cậu muốn gì?"
Lý Trú giơ hai ngón tay, đưa ra mức giá: "Tôi đảm bảo đây sẽ là lần cuối cùng, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, mai tôi rời Bắc Thành."
Nói xong, cậu ta còn liế.m môi dưới, tự mình cũng không dám chắc nữa.
Nghe xong yêu cầu, Tiết Bùi chẳng hề ngạc nhiên, đứng dậy khỏi ghế.
"Sáng mai chín giờ, chuyển khoản vào tài khoản cũ. Hy vọng đây thực sự là lần cuối."
Đứng dậy, anh còn lấy vài tờ tiền mặt từ ví, nhét vào túi áo bên trái của Lý Trú.
"Lát nữa, nhớ vứt cái áo này đi."
Tới đúng bảy giờ tối, Tiết Bùi có mặt dưới tòa nhà công ty của Chu Y Y.
Tối nay hai người đã hẹn nhau đi ăn.
Chu Y Y tan làm sớm, muốn mua ít nguyên liệu về tự nấu ăn, vừa hay gần đó có siêu thị.
Tiết Bùi đẩy xe mua hàng, Chu Y Y đi bên cạnh.
Đầu tiên là đi mua rau củ, tối nay cô định nấu canh bí đao hầm sườn. Hai người gần như không nói chuyện, không khí im lặng kéo dài, cho đến khi đi ngang qua khu vực đồ gia dụng, Tiết Bùi mới dò hỏi:
"Hay là mua thêm một đôi dép nhé?"
Dạo gần đây, Tiết Bùi thường xuyên đến nhà, nhưng trên giá giày ở cửa vẫn không có đôi dép nào phù hợp với cỡ chân của anh. Anh cứ chờ đợi Chu Y Y chủ động mua cho mình một đôi dép mới, thế nhưng đã nửa tháng trôi qua, cô dường như vẫn không có ý định đó.
Im lặng vài giây, Chu Y Y đáp: "Ừm, được thôi."
Nghĩ đến đôi dép đôi từng thấy ở căn phòng trọ trước đây của cô, Tiết Bùi đề nghị: "Hay là mình mua dép đôi nhé."
"Không cần đâu, đôi ở nhà em vẫn còn mang được, anh cứ mua của anh là được rồi."
Lúc nói câu đó, Chu Y Y không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là không muốn lãng phí, nhưng Tiết Bùi lại hiểu theo cách khác, tâm trạng dâng trào rồi lại trùng xuống, cuối cùng anh tiện tay lấy một đôi dép màu đen.
Về đến phòng trọ đã là tám giờ tối, Chu Y Y vào bếp nấu canh, Tiết Bùi muốn vào giúp nhưng bị từ chối, đành ngồi ở phòng khách.
Chu Y Y đang thái gừng trong bếp thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đoán là nhân viên giao hàng đến lấy hàng, cô nói với Tiết Bùi đang ở phòng khách: "Anh giúp em gửi cái bưu kiện nhé, đồ ở dưới bàn trà trong phòng khách, là một quyển catalog sản phẩm."
"Được."
Bị sai vặt đi làm việc, Tiết Bùi lại thấy rất hứng thú. Điều đó khiến anh cảm thấy họ như một cặp đôi bình thường, tan làm về sống cùng nhau trong căn phòng trọ nhỏ, không có giao kèo một năm, cũng không có những trắc trở từng trải qua.
Nhân viên giao hàng vẫn đang đợi ngoài cửa, Tiết Bùi cúi người kéo hộp dưới bàn trà ra.
Bên dưới có hai hộp, anh tiện tay mở một cái, rồi nụ cười trên môi anh chợt tắt lịm.
Dao cạo râu, cà vạt, nước hoa nam, áo sơ mi... từng món từng món đều được sắp xếp gọn gàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiết Bùi chợt nhớ đến lời Chu Viễn Đình từng nói với anh: "Chị em đến giờ vẫn chưa nỡ vứt mấy món đồ bạn trai cũ để lại đó."
"Thế nào rồi, tìm thấy chưa?"
Chu Y Y trong bếp không yên tâm, đi ra xem thử, ánh mắt lướt qua chiếc hộp đang mở thì lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
"Hình như anh tìm nhầm rồi," Tiết Bùi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mở hộp còn lại, "là hộp này đúng không?"
"Đúng rồi."
Chu Y Y đang chờ anh hỏi mình, nhưng anh chẳng hỏi gì cả.
Tiết Bùi ngồi xổm dưới đất mở hộp kia ra, lập tức nhìn thấy cuốn catalog cô nhắc tới, cuối cùng cũng thở phào: "Tìm thấy rồi."
Anh mang đồ đưa cho nhân viên giao hàng rồi đóng cửa lại.
Chu Y Y vẫn đứng trong phòng khách, cô vừa định nói gì đó thì Tiết Bùi đã hỏi: "Nấu xong hết chưa?"
"Cũng gần xong rồi," Chu Y Y đáp, "canh còn phải ninh thêm chút nữa."
Sau đó, cả hai đều không nhắc lại chuyện vừa rồi.
Nhưng cả hai đều biết người kia để tâm đến chuyện đó như thế nào.
Tiết Bùi nghĩ, có lẽ trong tim cô mãi mãi giữ một vị trí cho người đó.
Thì ra, phát hiện cô vẫn còn yêu người khác còn đau hơn cả việc biết cô không yêu mình.
Ăn cơm xong chưa đến chín giờ, lần đầu tiên Tiết Bùi rời đi sớm như vậy.
Anh cầm lấy chìa khóa xe, Chu Y Y cũng đi theo phía sau ra cửa.
"Để em tiễn anh xuống nhé."
"Không cần đâu," Tiết Bùi dịu dàng nói, "ngoài trời lạnh, anh tự xuống là được rồi."
"Em tiện thể xuống xử lý vài thứ."
Tiết Bùi quay đầu lại, lúc này mới thấy cô đang ôm cái hộp gỗ vừa mở lúc nãy.
Thái dương anh khẽ giật giật, Tiết Bùi nhìn cô đầy khó tin, anh không biết mình có hiểu nhầm không, liệu lời cô nói có đúng như anh nghĩ.
Anh cũng không dám hỏi.
Trong hành lang tối, hai người sóng bước đi xuống lầu, bóng hai người in lên tường chồng lên nhau, như thể một đôi tình nhân gắn bó khăng khít.
Đến tầng một, Tiết Bùi đi chậm lại, và rồi anh thấy Chu Y Y đặt chiếc hộp gỗ trong tay vào thùng rác.
Giữa bóng đêm, cô không ngoái đầu lại, chỉ lặng lẽ bước về phía anh.
Không hiểu sao, viền mắt Tiết Bùi bỗng cay xè.
Anh dang tay ra ôm lấy cô.
Khoảnh khắc ôm nhau ấy, cô nghĩ, có lẽ, cô cũng có thể thử bắt đầu lại từ đầu.