Khi Anh Nhìn Lại

Chương 239



Trước kỳ nghỉ Tết, Tổng giám đốc Tiêu mời toàn bộ bộ phận marketing đi ăn tiệc tất niên bên ngoài.

 

Địa điểm là một quán lẩu gần công ty, tổng cộng hơn bốn mươi người, đặt bốn bàn, vừa đủ ngồi.

 

Nghĩ đến ngày mai bắt đầu được nghỉ, sau một năm vất vả rốt cuộc cũng được thở phào, ai nấy đều nhẹ nhõm, câu chuyện trên bàn ăn cũng chuyển sang đủ mọi chủ đề trên trời dưới đất, ngoài công việc thì chuyện gì cũng có thể nói.

 

Tâm trạng của Chu Y Y hôm nay cũng rất tốt, bởi trên đường đến đây, cô vừa nhận được tin nhắn từ ngân hàng Kiến Thiết, tiền thưởng cuối năm đã được chuyển khoản.

 

Cô nửa mong chờ, nửa lo sợ mở chi tiết tin nhắn ra xem, rồi suốt cả buổi tối cứ nghĩ mãi về con số đó.

 

Niềm vui không giấu nổi.

 

Thế nên tối nay cô uống rượu rất nhiệt tình, ly nào cũng cạn sạch, không hề qua loa. Hiểu Vân ngồi bên cạnh kéo tay áo cô, nhắc cô đừng uống nhanh quá, nhưng khó có dịp vui như thế, cô vẫn cứ uống hết ly này đến ly khác.

 

Cồn làm con người phấn khích, niềm vui cũng được nhân lên gấp bội. Một năm tăng ca, thức đêm, họp hành rốt cuộc cũng được đền đáp. Hơn nữa, cộng thêm số tiền này, khoảng cách đến mục tiêu mua nhà ở quê lại được rút ngắn một chút.

 

Khi vẫn đang ăn, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiết Bùi, nói tối nay có tiệc nên không ăn với anh, chắc sẽ về muộn, bảo anh đừng đến đón.

 

Rất nhanh, Tiết Bùi đã nhắn lại.

 

Tiết Bùi: [Vậy à]

 

Sau đó còn thêm một emoji "buồn".

 

Chu Y Y cười khẽ, gõ trên bàn phím hỏi anh tối nay định ăn gì.

 

Chưa đầy một lúc, Tiết Bùi gửi một bức ảnh.

 

Là mì gói.

 

Mì gói đã ăn một nửa.

 

Tiết Bùi: [Chỉ có thể ăn cái này thôi.]

 

Chu Y Y nhìn chằm chằm bức ảnh đó vài giây, sau đó lật úp điện thoại lại lên bàn.

 

Rất biết cách làm ra vẻ đáng thương.

 

Gần đây, gần như ngày nào họ cũng gặp nhau, trừ thời gian đi làm ra thì hầu như đều ở cạnh nhau, nhưng cô lại thích một mối quan hệ mà cả hai vẫn giữ được không gian riêng.

 

Cô đã bảo anh không cần đến đón, nhưng anh vẫn đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc ăn xong đã là chín rưỡi tối, mọi người cười nói rôm rả bước ra khỏi quán, còn hẹn sau Tết đi làm lại sẽ quay lại đây ăn một bữa nữa.

 

Trước quầy thu ngân có để nhiều kẹo, khi đi qua cửa, nhân viên phục vụ gọi họ lại, phát cho mỗi người một nắm kẹo bạc hà, Chu Y Y lấy mấy viên, nói cảm ơn.

 

Những đồng nghiệp khác đều đã gọi xe xong, Quách Kiến như thường lệ chở cô và Hiểu Vân về, bình thường đi công tác bên ngoài cũng toàn sắp xếp như vậy, cô và Hiểu Vân đều chưa có bằng lái, mỗi lần cần dùng xe đều dựa vào Quách Kiến.

 

Chu Y Y đang chuẩn bị lên xe thì bên kia đường có một chiếc xe bấm còi. Dù ở khu phố sầm uất cũng không quá lạ, nhưng vẫn khiến nhiều người chú ý nhìn qua.

 

Có người bước xuống xe, tiện tay đóng cửa lại. Đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, từ vỉa hè bên kia đường đi về phía này. Vành mũ che gần hết khuôn mặt, càng tăng thêm vẻ bí ẩn, khiến người ta chỉ tập trung vào phần dưới khuôn mặt anh ta – đường viền hàm rõ nét và đôi môi mỏng hơi cong lên.

 

Cách xuất hiện này quá mức gây chú ý, Chu Y Y thấy anh đi đến thì thậm chí còn lùi lại một bước.

 

Tiết Bùi ban đầu chỉ định đến xem một chút, không định làm phiền cô, nên mới đậu xe khá xa để tránh bị phát hiện, nhưng khi thấy Chu Y Y lại lên xe của cậu đồng nghiệp tóc vàng kia, anh như một thùng thuốc súng, dễ dàng phát nổ và không thể bình tĩnh được nữa.

 

Tiết Bùi đứng trước mặt Quách Kiến, quan sát vài giây.

Nhìn người đàn ông trước mặt cao hơn mình một cái đầu, đối phương dường như mang theo địch ý rõ ràng, Quách Kiến ngơ ngác hỏi:

"Anh là...?"

 

Tiết Bùi mím môi, chờ Chu Y Y lên tiếng.

 

Hiểu Vân bỗng nhận ra anh, giọng có phần phấn khích:

"Tôi nhớ ra rồi, anh là hàng xóm của Y Y đúng không, lần trước chúng ta đã gặp rồi mà."

 

Tiết Bùi theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại nuốt lời xuống, ánh mắt hướng về phía Chu Y Y, tưởng cô sẽ lên tiếng, nhưng cô không phủ nhận, cũng không giải thích.

 

Anh lập tức xẹp xuống.

 

Có chút tủi thân.

 

Quách Kiến gật đầu với anh như một lời chào: "Chào anh."

"Ừ, chào." Anh đáp qua loa, "Vậy bọn tôi đi trước đây."

 

Khi băng qua đường, vì phía sau còn có đồng nghiệp đang nhìn, anh không dám nắm tay cô, giữa hai người giữ một khoảng cách, có người đi đường bước qua giữa họ, trông hệt như hai người xa lạ.

 

Chu Y Y quay đầu nhìn Tiết Bùi, khoảnh khắc ban nãy, chính cô cũng không rõ vì sao mình không giải thích.

 

Có lẽ là vì mối quan hệ hiện tại giữa họ vẫn quá mong manh, quá bất ổn, hơn nữa, ngoại hình của Tiết Bùi quá nổi bật, cô không muốn trở thành đề tài bàn tán sau lưng của đồng nghiệp trong công ty.

 

Đi sang bên kia đường, vừa đóng cửa xe lại, Tiết Bùi lấy từ ghế sau ra một chiếc chăn phủ lên cho cô.

"Còn lạnh không?" Nói xong, anh cố ý nhấn mạnh thêm, "Hàng xóm của tôi."

 

Hai chữ cuối được anh nhấn giọng rõ ràng.