Khi Anh Nhìn Lại

Chương 241



Ngày nghỉ Tết, sáng sớm ngày thứ hai, Chu Y Y đã thức dậy, thu dọn hành lý trong phòng ngủ. Trên sàn bày la liệt mấy thùng đồ đang mở, nhìn qua trông rất lộn xộn.

 

Hôm nay là ngày họ về quê ở Đồng Thành. Để tránh gặp giờ cao điểm kẹt xe trên đường cao tốc, thời gian xuất phát được ấn định từ rất sớm.

 

Nửa tiếng sau, Tiết Bùi và Chu Viễn Đình cũng đến. Chu Viễn Đình đã được nghỉ đông từ sớm, mấy hôm nay cậu ở nhà bạn tại Bắc Thành chờ về quê cùng họ.

 

Chu Viễn Đình giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều, vừa bước vào nhà đã hỏi:

"Chị, còn gì cần dọn không, em giúp chị."

"Chị dọn xong hết rồi, em cứ nghỉ đi."

 

Chu Y Y vừa nói vừa kéo vali ra phòng khách, sau đó đi vào bếp rút hết các phích cắm điện.

 

Lần này nghỉ Tết không lâu, cô chỉ mang theo một vali và một túi du lịch, đựng vài bộ quần áo mùa đông để thay, cùng với thực phẩm chức năng mua cho Chu Kiến Hưng và Ngô Tú Trân.

 

Lúc cô từ bếp đi ra, Tiết Bùi đang ngồi trên sofa vuốt lông Chúc Chúc, Chúc Chúc lim dim mắt, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, ngẩng đầu cọ cọ vào người anh.

 

Ngón tay Tiết Bùi thon dài trắng trẻo, các đốt ngón tay cong lại, phủ lên bộ lông trắng mịn bóng loáng. Ánh nắng mùa đông từ ngoài cửa sổ rọi vào, trông như một người mẫu đang được họa sĩ vẽ trong phòng vẽ.

 

Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là Tiết Bùi có một vẻ ngoài rất dễ khiến người khác say mê.

 

Nhìn thấy Chu Y Y bước ra, Tiết Bùi như có ẩn ý nói với Chúc Chúc:

"Lát nữa ba với mẹ cùng đưa con về nhà, được không?"

 

Nói xong, anh ngẩng đầu liếc nhìn Chu Y Y một cái.

 

Ánh mắt thăm dò.

 

Vì Chu Y Y không muốn cùng anh nuôi chó, nên lựa chọn duy nhất còn lại của anh là — trở thành cha dượng của Chúc Chúc.

 

Đây là hy vọng cuối cùng của anh.

 

Anh để ý phản ứng của Chu Y Y, thấy cô không phản đối cũng không đính chính cách xưng hô đó, liền cho rằng cô ngầm chấp nhận. Trong lòng bỗng cảm thấy vị trí của mình được nâng lên đôi chút, khóe miệng cũng hiện nụ cười nhẹ.

 

Anh nghĩ, ít nhất hiện tại, trong lòng cô, địa vị của anh cũng ngang ngửa với Chúc Chúc rồi.

 

Gần chín giờ, họ xách hành lý xuống lầu.

 

Chu Viễn Đình đi sau cùng, vì mãi không buộc được dây giày thể thao nên có hơi sốt ruột. Khi buộc xong, anh Tiết Bùi và chị đã đi khá xa rồi.

 

Cậu chịu trách nhiệm xách túi du lịch, túi không nặng lắm, cậu nhấc lên rồi chạy nhanh xuống cầu thang, muốn bắt kịp họ. Đến khúc quẹo tầng hai, cuối cùng cậu cũng thấy bóng dáng hai người.

 

Không xa phía trước, anh Tiết Bùi xách vali bằng một tay, tay kia nắm tay chị cậu, mười ngón tay đan vào nhau cùng nhau bước xuống cầu thang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Viễn Đình ngẩn người trong thoáng chốc, khóe mắt cũng giật giật.

 

Trời ơi.

 

Thật là tình tứ quá mức.

 

Sao cứ yêu đương là phải nắm tay nhau vậy chứ?



 

Sau khi vất vả đưa Chúc Chúc về quê, không ngờ vẫn xảy ra một chút rắc rối.

 

Ngô Tú Trân không đồng ý nuôi Chúc CHúc trong nhà. Bà vốn không thích động vật nhỏ, cảm thấy chúng quá ồn, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi. Bà bảo Chu Y Y nên tìm một cửa hàng thú cưng gần đó để gửi nuôi.

 

Chu Y Y đang lo lắng thì không biết bằng cách nào, Tiết Bùi biết được chuyện này. Anh đề nghị có thể đưa Chúc Chúc đến nhà anh, như vậy cũng tiện cho cô qua lại thăm nom.

"Dù sao cũng phải gánh vác một chút trách nhiệm của cha dượng chứ."

 

Trong tin nhắn gửi cho cô, Tiết Bùi nói vậy.

 

Chu Y Y nhìn tin nhắn ấy, không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Khoảng thời gian Tết, Chúc CHúc tạm thời ở nhà Tiết Bùi. Mới mang về chưa được mấy hôm, nhà anh đã chất đầy đủ loại đồ dùng và đồ chơi cho thú cưng. Mỗi lần Chu Y Y qua đều thấy món đồ mới, đến mức cả một góc phòng khách đều bị chiếm hết.

 

Lo Chúc CHúc không quen môi trường mới, cũng sợ làm phiền đến dì Tiết, ban ngày có thời gian là Chu Y Y lại qua chăm sóc nó.

 

Có lúc Tiết Bùi cố ý hỏi cô:

"Em qua thăm Chúc Chúc, hay là thăm anh?"

 

Chu Y Y chớp chớp mắt: "Cả hai, không được à?"

 

Tiết Bùi lại được đà: "Nhưng em chưa từng nghiêm túc nhìn anh."

"Vậy giờ nhìn."

 

Nói xong, Chu Y Y lập tức ngẩng đầu nhìn anh, từ đôi mắt, đến sống mũi, đôi môi, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt anh.

"Rồi, nhìn xong rồi."

 

Chu Y Y chỉ đang đùa, còn Tiết Bùi thì lại quay mặt đi.

 

Người ta thường nói đôi mắt là nơi truyền tải cảm xúc rõ nhất. Nhưng trong mắt cô lúc này, Tiết Bùi đã không còn ánh nhìn một lòng một dạ hướng về cô như trước nữa, không còn sự ngưỡng mộ, say mê hay tình yêu cuồng nhiệt.

 

Tết hôm đó, như thường lệ, cả nhà Chu Y Y sang nhà Tiết Bùi ăn bữa cơm tất niên, cùng nhau gói bánh chẻo.

 

Hai bên tất bật từ chiều đến tối, cuối cùng cũng được ăn cơm.