Cô lại mở vòng bạn bè, lướt vài tin, tình cờ thấy Chu Khi Ngự đăng ảnh bạn gái hắn đang b.ắ.n pháo hoa.
Chu Khi Ngự và bạn gái đã quen nhau được bốn năm, tình cảm vẫn luôn ổn định. Năm nay họ đã gặp gia đình hai bên, nghe nói sắp cưới.
Cô cảm thán: "Tình cảm của họ thật tốt, ngọt ngào thật đấy."
Tiết Bùi mỉm cười: "Bây giờ trong lòng anh cũng ngọt như vậy."
Chu Y Y ngẩng đầu nhìn anh — người vừa nãy mắt còn đỏ hoe, giờ thì miệng đã cười tươi đến tận mang tai, không biết vì điều gì mà vui đến vậy.
Cô lướt tiếp, thấy có người đăng ảnh selfie ở phòng gym, c** tr*n nửa thân trên, cơ bắp rõ nét và đầy sức sống.
Theo bản năng, cô dừng lại vài giây ở bức ảnh đó.
Tiết Bùi không vui, lập tức đưa tay che mắt cô, giật lại điện thoại.
"Không được xem nữa."
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, lại có chút đáng yêu.
Cô cũng không hiểu vì sao vào khoảnh khắc này trong đầu lại hiện lên từ đáng yêu.
Thế là cô cố ý hỏi: "Tại sao không được xem?"
Tiết Bùi nói giọng mờ ám:
"Nếu em muốn xem, thì xem của anh đi."
Hành động càng mờ ám hơn.
Anh kéo tay phải cô chui vào bên trong vạt áo sơ mi, bị che mắt nên cô không nhìn thấy gì, nhưng cảm nhận rõ ràng tay mình đang đặt trên vùng da bụng anh, không bị vải vóc ngăn cách, dưới tay là lớp cơ săn chắc, rõ nét.
Chưa dừng lại ở đó, anh còn muốn kéo tay cô lên cao hơn——
Mặt cô nóng bừng, may mà trời tối không ai nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, cô lập tức rút tay về.
Tiết Bùi cũng buông tay che mắt cô ra, trong giọng nói đầy ý cười:
"Không được giận, là em xem người khác trước."
Một câu đẩy hết trách nhiệm sang cô, cô không tranh luận nữa. Giờ đã gần mười hai rưỡi, nếu không xuống, Ngô Tú Trân chắc chắn sẽ lên tìm.
Khi Chu Y Y đang định mở cửa sắt, Tiết Bùi từ phía sau nói:
"Anh cảm thấy hạnh phúc quá."
Mới nửa tiếng trước, anh còn tưởng cô lại muốn nói ra những lời tuyệt tình, lại muốn đẩy anh ra xa.
Giống như chú chó hoang bên đường vừa được nhận nuôi vài hôm, lại bị chủ vứt bỏ, mà nó còn chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì.
Trong hành lang tối, họ nắm tay nhau đi xuống từng bậc cầu thang, đèn cảm ứng lần lượt sáng lên trước mặt.
"Sau này ngày nào anh cũng cho em xem điện thoại, được không?"
"...Không cần mỗi ngày đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy một tuần một lần?"
"Được."
"Về sau, đừng dễ dàng nói chia tay nữa... được không?"
Chu Y Y không nói gì.
"Em từng nói sẽ cho anh một năm."
"Được."
Khi đi tới khúc ngoặt, Chu Y Y sực nhớ điều gì:
"Hôm nay anh lại hút thuốc rồi đúng không?"
"...Ừ." Nói xong, Tiết Bùi lập tức: "Anh xin lỗi."
Anh đặt hộp thuốc trong túi vào tay cô: "Lần cuối cùng."
Chẳng mấy chốc đã tới tầng hai, qua cánh cửa đã có thể nghe tiếng Ngô Tú Trân đang nói chuyện trong phòng, bàn tay đang nắm lập buông ra.
Trước khi đẩy cửa bước vào, họ gần như đồng thời nói với đối phương một câu "Chúc mừng năm mới".
——
Đêm Giao thừa phải thức canh, sau khi chương trình Gala mừng Xuân kết thúc, Chu Viễn Đình lại vào phòng làm việc của Tiết Bùi để chơi game.
Trận này đồng đội quá tệ, cậu ta đang định mở mic lên chửi thì cánh cửa sau lưng bỗng bị đẩy ra, mắt liền sáng lên.
"Anh Tiết Bùi, anh về rồi à?"
"Ừ."
Chu Viễn Đình tháo tai nghe xuống, quay sang nói chuyện với anh:
"Hồi nãy em tìm anh suốt, mẹ em còn hỏi em hai người đi đâu, suýt nữa em lỡ miệng luôn, sợ c.h.ế.t khiếp."
Tiết Bùi mỉm cười, chuyển sang một đề tài khác:
"Đúng rồi, tấm ảnh lần trước em chụp, còn không?"
Chu Viễn Đình là người thông minh, liền đoán ngay được anh đang nói đến tấm nào.
"Còn, sao vậy ạ?"
Hôm từ Bắc Thành trở về, vì thấy hai người họ nắm tay nhau đi xuống cầu thang trông quá thân mật, nên cậu tiện tay chụp một tấm.
Tiết Bùi: "Bây giờ, gửi cho anh đi."
"À, được thôi."
Chu Viễn Đình không hỏi nhiều, lập tức mở album ảnh trên điện thoại, kéo lên một lúc.
"Được rồi, em gửi rồi đó."
Giây tiếp theo, Tiết Bùi nhận được bức ảnh do Chu Viễn Đình gửi tới.
Anh nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc, nhìn tấm ảnh đó, khóe môi khẽ cong lên.
Anh mở ảnh ra, lưu lại.
Mười phút sau, anh đăng một bài trên vòng bạn bè.
Chỉ có một tấm ảnh.
Và trong phần chọn người xem, anh thiết lập: chỉ m*nh tr*n Yến Lý có thể thấy.