Tiết Bùi giương mắt nhìn cô: "Tớ với cô ấy thì có chuyện gì?"
Biết rõ còn cố hỏi.
Chu Y Y nhíu mày: "Các người quay lại với nhau đó."
"Ai bảo với cậu là tớ cùng cô ta quay lại?"
Tiết Bùi xoay đầu nhìn cô.
Chu Y Y vẫn thất thần, lại nghe được câu bổ sung của anh: "tớ đã qua cái tuổi tác rung đ*ng t*nh cảm rồi, tớ hiện tại chỉ muốn phát triển thật tốt Hàm Khi, những cái khác..... tớ không nghĩ đến."
1 ngày nghỉ cuối cùng lễ quốc khánh, sáng sớm Chu Y Y đã đi chuẩn bị hành lý, hành lý mang đi thì nhiều đến nỗi không có chỗ trống, đặc sản quê đã chiếm mất lấy một nửa khoang hành lí.
Hơn nữa Ngô Tú Trân là người mê tín, mỗi lầ cô rời nhà đi nơi khác, dù chỉ là đi du lịch ở thành phố kế bên, đều nhét vào va li của cô mấy trái táo, ngụ ý là trên đường đi sẽ luôn bình bình an an, thuận thuận lợi lợi. Đây cũng chỉ là muốn tốt cho cô, Chu Y Y tuy rằng không mê tín, nhưng cũng không từ chối.
Sắp xếp một lúc lâu, Lý Trú đã ở đã ở dưới lầu đợi cô khoảng nửa tiếng rồi, Chu Y Y vội vàng kéo va li đi xuống, Ngô Tú Trân đi phía sau cô cứ nhắc mãi: "Con mời nó vào đây ăn cơm đi, nhân tiện cho Dì Tiết nhìn luôn, con đi nhanh như vậy để làm cái gì, bọn mẹ sẽ không làm khó hắn đâu, sao con không hiểu chuyện gì hết vậy?"
"Để lần sau đi, chờ kì nghỉ lần sau đi về thì nói, ăn xong đợi một lúc nữa mới đi thì sẽ tắc đường."
Chu Y Y vội vã đi làm cho Ngô Tú Trân với Lý Trú chỉ kịp đối mặt nhau một cái, liền ngồi nhanh lên xe, ngồi vào ghế phụ, Chu Y Y dùng khẩu hình ý muốn bảo Tiết bùi lái xe đi.
Lý Trú lập tức đã hiểu lời nói của Chu Y Y, cười nói: "Bác gái, lần sau cháu có thời gian rảnh sẽ đến nói chuyện cùng bác với bác trai, hôm nay thời gian có chút gấp gáp, cháu không làm phiền đến hai bác nữa."
"Vậy con cùng Chu Y Y nhớ chú ý an toàn." Ngô Tú Trân vẫy vẫy tay, hốc mắt đỏ hồng, nói với CHu Y Y, "Lần này mà đi, lần sau trở về là tết âm lịch, đến lúc đó con lại thêm một tuổi, một năm chỉ có vài lần có thể nhìn thấy."
Cách cửa sổ xe, Chu Y Y thấy tóc bạc trên thái dương của mẹ, không biết vì sao cái mũi bất giác cay cay, vẫy tay với mẹ.
"Mẹ, đừng lo, mẹ vào nhà đi, bảo ba nhớ chú ý sức khoẻ, đừng lúc nào cũng uống rượu."
"Biết rồi, con không cần lo lắng cho ông ấy, chăm sóc tốt cho chính mình, đừng ăn nhiều cơm hộp."
Bầu không khí căng thẳng này làm cho Chu Y Y có chút phiền muộn, nhìn phong cảnh ngoài xe, tầm mắt dần dần mơ hồ, nói cho cùng, trong lòng vẫn không lỡ rời xa, lần này đi, phải mấy tháng nữa mới có thể trở về.
Xe đi đến tiểu khu, Chu Y Y còn đang khổ sở, tin nhắn của Ngô Tú Trân bỗng nhiên gửi đến:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【 không phải mẹ đã nói với con, tại sao hôm nay ra ngoài không trang điểm, nhìn con thất thố hơn cả đàn ông, mẹ sợ người ta thấy con chướng mắt, mẹ bị con làm cho tức c.h.ế.t rồi.】
......
Chu Y Y trong lòng còn có một chút cảm động liền bị tin nhắn này làm cho nghẹn lại.
Trên đường, thời điểm đi qua Bích Hành lâu, Chu Y Y kêu Lý Trú dừng xe, để cô đi xuống đón Chu Thiến.
Chu Thiến đã ở cửa tiểu khu đợi một lúc, xa xa nhìn thấy CHu Y Y trên chiếc xe Toyota màu đen đi xuống, nhìn bảng số xe là biết quê quán cũng ở đây.
Chờ Chu Y Y đến gần, cô mới trêu ghẹo nói: "Tiết Bùi đổi xe? hôm nay lái chiếc xe khiêm tốn như vậy."
"Tiết Bùi hôm qua có việc, đi trước rồi."
"vậy người trong xe là ai?"
Chu Thiến hiếu kì, đi về phía trước hai bước, híp mắt nhìn chằm chằm bóng người ở ghế điều khiển, mắt không chớp, đúng lúc này người trong xe quay đầu lại, nhìn về phía cô, đôi mắt Chu Thiến đột nhiên trừng to.
"Lớp phó? Đm, hai người các cậu là tình huống như thế nào đây ?! Không phải đúng như tớ tưởng tượng chứ?"
Chu Y Y vội vàng che miệng cô lại.
Lược đi những chi tiết không đáng kể, Chu Y Y nhỏ giọng đem toàn bộ câu chuyện kể với Chu Thiến, mà Chu Thiến trừ bỏ khiếp sợ ra vẫn chỉ có khiếp sợ.
"Không nghĩ rằng, hoá ra ông tơ bà Nguyệt đã dẫn dắt hai cậu từ hồi cấp ba rồi."
"Đợi lát nữa trên xe đừng nói linh tinh."
"Biết rồi, yên tâm." Chu Thiến cười làm động tác khoá kéo ngậm miệng.
Dọc đường đi Chu Thiến an an phận phận, một câu cũng chưa nói, thỉnh thoảng đáp lại lời Lý Trú, cũng chỉ hỏi hắn một chút là công tác ở đâu, đề tài linh tinh thường ngày.
Cao tốc ngày quốc khánh so với lúc về quê lại càng tắc đường, Chu Y Y nửa còn lại của đoạn đường có hơi say xe, cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều, Chu Thiến nhìn cảm thấy khó chịu thay Chu Y Y, lại không biết làm như thế nào cho đúng, từ nhỏ Chu Thiến đã không say xe cũng không say máy bay, nên về phương diện này cô không hề có kinh nghiệm.
May mắn xung quanh đây có khu phục vụ, Lý Trú đi ngang qua còn cố ý dừng xe lại, Chu Y Y vừa xuống xe liền đi thẳng đến nhà vệ sinh nôn quên trời quên đất , mật cũng cho hết ra ngoài, yết hầu giống như bị thiêu đốt vô cùng đau và nóng rát, nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó khăn.