Bởi vì thời gian đã quá muộn, Chu Thiến quyết định ở phòng thuê của CHu Y Y nghỉ một buổi tối, Lúc xuống xe, Chu Thiến làm mặt quỷ với Chu Y Y, đôi mắt liên tục nhìn về phía xe của Lý Trú, Chu Y Y có chút ngốc, hoàn toàn không không hiểu được ý biểu đạt của Chu Thiến.
Chu Thiến thở dài, đem cô kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cậu không có lương tâm, người ta lái xe 6 đến 7 tiếng đồng hồ đưa cậu về, sao cậu không mời hắn lên nhà ngồi ? tốt xấu gì cũng nên mời người ta gói mỳ chứ."
Chu Y Y tự hỏi hai giây, cảm thấy Chu Thiến nói có lý.
Cô chần chừ hồi lâu nói với người trên xe: "...... Lý Trú, nếu không cậu lên trọ tớ ăn chút gì đó đi?"
"Được đó, tớ đây không khách khí đâu."
Lý Trú cười gật đầu.
Chu Thiến đề nghị Chu Y Y mời Lý Trú ăn mì gói, ngữ cảnh nói ra câu này, "Mì gói" chẳng qua là cách gọi khác mà thôi, cô không nghĩ tới trong trọ Chu Y Y cũng chỉ còn dư lại mấy gói mỳ. Trước kì nghỉ quốc khánh, bởi vì sợ đồ ăn đến hết nghỉ lễ sẽ bị hỏng, Chu Y Y đã dọn sạch tủ lạnh, đến trứng gà cũng không còn thừa lại.
May mắn trong va li của Chu Thiến mẹ cô buổi sáng có nhét vào cho cô một nửa con vịt, dưới tình cảnh này có thể đem ra sử dụng.
Mười phút sau, trong bếp truyền đến tiếng vặn mở bếp gas, rất nhanh mùi hương đã Lan ra đến phòng khách.
Lúc này, Chu Y Y đang ngồi ở phòng khách xem TV có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía Chu thiến.
"Cậu nói xem, tớ hẳn là phải vào giúp đỡ hay không?"
"Không cần, cậu đã quên lớp phó vừa nói cái gì sao," CHu Thiến bắt chước lời nói vừa rồi của Lý Trú, cất giọng nói, "Cậu cùng Chu Thiến ngồi xem TV đi, Một chút việc nhà này mình tớ làm là được."
"Không thể không nói, lớp phó của chúng ta quả thật là hiền lương thục đức, lên cửa lên nhà." Chu Thiến lại cảm khái một câu.
Ăn xong cơm tối, Lý Trú chuẩn bị lái xe trở về, thời gian đã gần 12 giờ rồi, Chu Y Y tiễn hắn xuống lầu, đèn ở hiên không biết là hỏng khi nào, cô ở phía sau bật đèn pin chiếu đường cho hắn, hàng hiên nhất thời im lặng, chỉ còn lại những tiếng bước chân.
Lý Trú ngẩng đầu mắt đen nhánh nhìn vào dây tóc cảu bóng đèn: "Hôm nào tớ đến đây giúp cậu đổi đèn khác."
Chu Y Y liên tục xua tay: "Không cần không cần, tầm hai ngày nữa chắc chắn sẽ có người đến đây để sửa, tớ lần trước đã phản ánh với chủ nhà rồi, khả năng do quốc khánh mọi người nghỉ hết, nên không qua đây sửa được."
Lý Trú bước chân thong thả, quay đầu lại nhìn cô.
"Sợ làm phiền đến tớ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Y Y lắc đầu: "Không phải."
"Thật sao?"
"Thật."
Lý Trú nở nụ cười, cũng không vạch trần cô, tiếp tục đi về phía trước.
Tới dưới lầu, Lý Trú kêu Chu Y Y không cần tiễn, CHính hắn tự đi là được, nhưng Chu Y Y vẫn cảm thấy phải có lễ nghĩa, liền tiễn hắn một khoảng xa, cô cân nhắc xem có nên nói lời cảm tạ hay không: "Hôm nay cậu vất vả rồi, dọc đường lái xe lâu như vậy, vốn dĩ muốn mời cậu ăn một bữa cơm, kết quả cuối cùng vẫn là cậu nấu cơm cho tớ với Chu Thiến, tớ không biết nên cảm tạ cậu thế nào nữa."
Lý Trú đột nhiên xoay người, xoa xoa tóc cô.
Động tác thân mật này làm Chu Y Y cứng đờ trong nháy mắt, cô thừa nhận cô không có thói quen thể hiện hành động thân mật nam nữ.
Lý Trú: "Nếu cậu muốn cảm ơn tớ, tớ muốn cho cậu một chút yêu cầu."
"Hả?"
"Hôm nào có thời gian thì bộc lộ tài năng nấu nướng cho tớ, thế nào?"
Chu Y Y ngẩn người, cười nói đáp lại: "được, chẳng qua tớ nấu cơm rất khó ăn, cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần đi."
Lý Trú ý cười càng đậm: "Cậu nói như thế, tớ càng muốn nếm thử có thật sự khó ăn như vậy hay không."
......
Sau khi tiễn Lý Trú về, Chu Y Y quay lại lầu, Chu Thiến đã nằm ở trên sô pha ngủ rồi, Chu Y Y kêu cô đi tắm rửa, cô hừ hừ nửa ngày mới chịu đứng dậy đi về phòng tắm, suýt chút nữa quên không lấy quần áo.
Có lẽ là trên đường đi đã quá vất vả mệt nhọc, hôm nay Chu Thiến nằm xuống gối một phát là đã ngủ rồi, mà Chu Y Y không biết vì sao lại mất ngủ đến tận nửa đêm, nghĩ đến ngày hôm sau lại phải bắt phương tiện công cộng, Chu Y Y vừa lo âu vừa ngây ngốc nhìn trần nhà.
Càng nóng vội càng không ngủ được.
Bóng đêm như nước, Ánh trăng ngồi cửa sổ chiếu vào, trên sàn nhà là ánh trăng nhàn nhạt, trằn trọc đến nửa giờ sau, CHu Y Y nhẹ nhàng kéo chăn mỏng ra, đứng dậy đến chỗ máy lọc nước trong phòng khách đổ một ly nước nóng, nước nguội cô liền uống một viên melatonin. (melatonin: thuốc chữa mất ngủ và điều hoà giấc ngủ)
Melatonin luôn luôn hữu dụng với cô, mỗi lần mất ngủ sau khi làm việc cô đều dựa vào melatonin, không bao lâu, cơn buồn ngủ như thuỷ triều đánh úp lại, mí mắt cô càng ngày càng nặng, sau đó tựa như rơi vào lốc xoáy thời gian, những giấc mơ nhỏ vụn ập đến, một giấc mơ này rồi lại giấc mơ khác quấy dày, giống như một trò chơi ghép hình không có quy tắc.