Khi Anh Nhìn Lại

Chương 5



Chu Thiến bày ra bộ dạng đã đoán trước được tình huống này, cười nói: "biết ngay cậu đi đường sẽ mang theo đồ ăn ngon, cho nên tối hôm qua tớ không đi siêu thị mua."

Chu Thiến cầm lấy bịch bánh quy, Chu Y Y xé rách một túi khoai lát, suy nghĩ rồi đưa cho Giang San văn đang ngồi ở ghế phụ .

Giang San Văn ngẩn người, trên mặt duy trì tưởi cười khéo léo: "Gần đây tớ đang giảm béo, các cậu ăn đi"

Chu Y Y ngại ngùng mà rụt tay lại

"À, Được."

Chu Thiến phụ họa nói: "Quả nhiên là đại mỹ nữ đều không ăn đồ ăn vặt, khó trách dáng người tốt như vậy, không giống chúng ta ăn ăn nhiều như vậy."

Cuối cùng bịch khoai lát kia bị cô cùng Chu Thiến chén hết sạch.

Đoạn phía trước vừa hay phải dừng đèn đỏ, Tiết Bùi quay lại nhìn bịch khoai tây trên tay Chu Y Y nói:

"Ăn ít thôi, không thì ngày mai lại bị đau họng đó"

Giờ khắc này lời quan tâm thân mật như một con d.a.o khắc lên tim cô một vết xước, Chu Y Y chỉ giả vở không nói gì, quay mặt nhìn ra phía cửa xe ngắm phong cảnh bên ngoài.

Đang trò chuyện, Đợt nhiên Giang Sang Văn từ kính chiếu hậu nhìn về phía Chu Y Y, hỏi cô :"Y Y, hiện tại cậu đang làm công việc gì?"

Chu Y Y ngẩng đầu, trả lời đúng sự thật: "Tớ đang làm ở một công ty thương mại điện tử, ở bên kia đường Hoài Bắc."

"Đường Hoài Bắc? Có phải  là làm trang sức đúng không?" Giang San Văn nói một công ty, đó là công ty Fortune 500.

"Không phải, năng lực của tớ không thể làm trong một công ty lớn như vậy đâu," Chu Y Y vội vàng lắc đầu, thanh âm có chút nhỏ, "Công ty chúng tớ chỉ vừa vừa, nho nho thôi, tổng cộng chỉ có mấy chục người làm."

Giang San Văn hiểu rõ, Cũng không thấy có gì không tốt.

"Không sao cả, dần đần rồi cũng sẽ tốt lên."

Nói về đề tài này, Chu Thiến cũng không nhịn được mà nói một câu: "Công ty của cô ấy có hơi nhỏ, nhưng tiền lương cũng ổn định, tuy nhiên không thể so sánh với các cậu, nhưng mà so với tớ thì lớn hơn nhiều, hơn nữ công ty cô ấy có nhiều nam, có mấy người rất đẹp trai, vai rộng m.ô.n.g hẹp, cũng coi như đó là phúc lợi ngầm, lần trước tớ đi qua mà nhìn đến phát thèm."

Nói hết nửa câu sau, Chu Thiến cười đầy ẩn ý, cô ấy vẫn là người như vậy, ăn nói lung tung, Chu Y Y không thấm được lời nói đó, đánh nhẹ vào đùi cô ấy, để cô ấy dừng lại mấy lời bốc phét đó lại.

Tiết Bùi vốn dĩ đang chuyên tâm lái xe, bỗng nhiên nhìn kính chiếu hậu, tầm mắt dừng lại ở trên người nào đó: "Thật không, sao không chưa bao giờ thấy cậu nói với tớ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang San Văn cũng hùa vào trêu ghẹo "Xem ra Y Y là có chuyện gì rồi?"

Chu Y Y nghiêm túc giải thích: "thật ra là công ty tớ làm về đồ thể dục, cho nên nam cũng nhiều hơn nữ một chút."

Giang San Văn nói: "Y Y, nếu cậu chưa có bạn trai, thì để tớ giới thiệu cho cậu?công ty bọn tớ có rất nhiều nam nhân ưu tú, cậu thích dạng nam nhân như thế nào, tớ sẽ giúp cậu để ý."

Cuối cùng nghe được vấn đê này, Chu Y Y yên tĩnh sau một lúc lâu, trả lời: "Thật ra không cần phải quá ưu tú, chỉ cần bình thường là tốt rồi."

"Tớ lúc trước có nghe Tiết Bùi nói lúc trước cũng đã giới thiệu cho cậu không ít người, cậu đều không thích," Giang San Văn từ kính chiếu hậu nhìn về phía Chu Y Y, "Cậu đừng nói với tớ là do họ quá ưu tú nên cậu mới lui bước."

Chu Thiến ngồi một bên, vỗ vỗ ngực: "Không sao cả,nếu Y Y không cần, có thể giới thiệu cho tớ, tớ từ trước đến nay đối với nam nhân ưu tú không bao giờ từ chối, càng nhiều càng tốt."

Giang San Văn quay đầu nhìn vào mắt Tiết Bùi,ý cười dần dần trở nên đậm "Được, chúng ta thêm WeChat đi, có gì tớ sẽ giới thiệu cho hai người quen biết."

Cứ như vậy, Chu Y Y thêm WeChat của Giang San Văn.

Nhìn thấy ảnh nền trên vòng bạn bè của Giang San Văn, bỗng nhiên trái tim cô bỗng nhiên bị đ.â.m một nhát, đau đến cau mày, như là gieo một cái cây, hiện tại nó sinh sôi liền cảm thấy đau.

Giang San Văn ảnh nền của Giang San Văn, là ảnh của cô ấy chụp chung cùng với Tiết Bùi.

Bọn họ đứng ở giữa cổng trường Đồng Thành, trên người còn mặc đồng phục, mang huy hiệu trường, Hình ảnh chụp bọn họ cùng nhau hướng đến màn ảnh mà cười.

Đây là hình chụp từ cấp hai.

Cô còn nhớ rất rõ, bởi vì chính cô là người chụp cho bọn họ.



Đi qua đoạn đường tắc nhất, trời cũng dần dần tối, Tiết Bùi cho xe dừng ở trạm dừng.

Chu Y Y xuống xe đi vệ sinh một chuyến, khi trở lại trên xe, không có một người nào cả,chắc là đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.

Cô dựa lưng vào xe, mở trò chơi ra, chuẩn bị làm xong mấy nhiệm vụ thông thường được giao.

"Cậu vẫn còn chơi trò này sao?"

Không biết Tiết Bùi trở lại khi nào, đứng ở bên cạnh cô, trong tay cầm một chai thuỷ tinh đưa cho cô.

"Tớ còn tưởng rằng hết trận rồi."