Khi Anh Nhìn Lại

Chương 7



Chu Y Y còn hơi xấu hổ, may mắn giây tiếp theo, Dì Tiết đi tới, đúng lúc giải vây cho cô.

"Muộn như vậy mới đến, Y Y của chúng ta chắc đói lả rồi."

"Cháu chào dì." Chu Y Y vào cửa ngoan ngoãn chào , thuận tiện lấy quà đã mua  đưa cho dì Tiết, "Cháu nhớ rõ lần trước dì nói là muốn uống rượu mơ xanh này, nên đúng lúc cháu đến chỗ kia công tác, thì mua mấy bình, cô uống thử xem có đúng là hương vị này hay không."

Dì Tiết đôi mắt sáng lên mừng rỡ, xoa xoa mặt cô: "Cháu có tâm quá, cháu xem Tiết Bùi nhà dì, lời của dì một câu nó cũng không nhớ."

Bị quở trách Tiết Bùi một chút cũng không giận, khóe miệng còn mỉm cười, chỉ là qua lúc này, ở bên cạnh tai Chu Y Y nhẹ giọng nói thầm: "Xem ra mọi người đều đều có quà."

Chỉ có tớ là không.

Chu Y Y trầm mặc, không nói chuyện.

Cô đương nhiên có mua quà cho anh, nhưng món quà kia cô không nghĩ là sẽ đưa cho anh.

Chu Y Y còn đang thất thần, Dì Tiết kéo tay cô đi vào trong phòng, vừa đi vừa nghe dì Tiết nói: "Y Y càng ngày càng gầy là như thế nào, có phải vì công việc quá vất vả không ? lúc con còn nhỏ mặt tròn tròn, rất đáng yêu, hiện tại gầy không giống hình dạng trước kia rồi."

Chu Y Y cười nói: "Tranh thủ cháu qua đây ăn nhiều một chút, ngày mai liền béo trở lại."

"Thật biết nói chuyện, mau tới đây cùng nhau ăn cơm nào."

Trên bàn cơm, mọi người đều ngồi xuống, Tiết Bùi ngồi bên cạnh Chu Y Y, hai người quá gần, rất nhiều lần, khuỷu tay hai người chạm vào nhau, Chu Y Y liền có chút không muốn ăn.

Cô hướng ánh mắt ra hiệu cho Chu Viễn Đình, có ý muốn nó cùng cô đổi vị trí, nhưng Chu Viễn Đình vô cùng kiên định lắc đầu, bởi vì ngay trước mặt nó chính là món nó thích ăn.

Chu Y Y dẫm vào chân nó, Chu Viễn Đình đau đến nhe răng nhếch miệng, chiếc đũa suýt chút nữa không cầm chắc mà rơi trên mặt đất.

Động tĩnh có hơi lớn,Tiết Bùi phát hiện ra ám hiệu của bọn họ, quay qua nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Chu Y Y lắc đầu.

Tiết Bùi lại nghĩ cô không gắp được đồ ăn ở giữa, vì thế đứng dậy lấy đĩa cá chua ngọt kia đặt tới trước mặt cô, trước kia cô yêu món ăn này nhất,có một năm nghỉ hè ở nhà anh, mỗi ngày đều la hét muốn được ăn nó, giống như có thể ăn mỗi ngày mà không biết chán.

Tiết Bùi lấy lại tinh thần từ trong hồi ức đi ra, nghe được người bên cạnh khác sáo nói câu cảm ơn.

Cũng không có động đũa.

Ăn được một nửa, di động của Tiết Bùi vang lên, Chu Y Y khóe mắt loé sáng  đúng lúc nhìn đến tên trên điện thoại, là "Giang".

Ánh mắt cô tối dần, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiết Bùi xin lỗi mọi người, liền đi đến phòng khách nhận điện thoại, tuy rằng đã đè thấp thanh âm,  nhưng Chu Y Y vẫn mơ hồ vẫn nghe được nội dung nói chuyện, giọng điệu rất ôn nhu.

"Ừ, đang ăn."

"Cậu ở đâu, ăn cơm chưa?"

"Có rảnh, ngày mai cậu muốn đi đến đâu?"

"Được, cậu đi nghỉ sớm một chút ."

"Ngủ ngon."

......

Chờ Tiết Bùi trở lại bàn ăn, phát hiện chỗ ngồi của Chu Y Y trống không, cho đến khi ăn cơm xong cũng không gặp cô lúc đi về.

Chén cơm của cô vẫn còn thừa hơn một nửa, cũng không ăn được mấy miếng thịt,đồ ăn anh đưa tới, cô một miếng cũng chưa đụng đến.

Đôi mắt Tiết Bùi dừng lại chỗ ngồi của Chu Y Y, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ăn cơm xong, Chu Viễn Đình đi đến thư phòng của anh chơi l*l, hai người một đội, Tiết Bùi rất ít chơi trò này, level không cao lắm, nhưng thao tác lại không hề xa lạ, toàn dựa vào anh mới có thể lật ngược được tình huống.

Tháo tai nghe xuống, Chu Viễn Đình vẻ mặt ngưỡng mộ: "Anh Tiết Bùi,sao anh học tập tốt như vậy, chơi game cũng trâu bò vậy ,anh cùng chị gái em đúng thật là hai thái cực, anh với chị, một người là chỉ số thông mình của nhân loại, một cái là thì là đỉnh Everest."

Tiết Bùi biểu trở nên nghiêm túc: "không được nói chị gái em như vậy."

Chu Viễn Đình bĩu môi: "Lời này em cũng nói ở trước mặt anh thôi, chị ấy mà biết e nói chị ấy như thế, chắc chắn mắng em c.h.ế.t mất, chị gái của em đêm nay tính tình cứ quái lạ, không biết trúng tà gì nữa."

Chu Viễn Đình lải nhải nói, click mở trò chơi, bắt đầu chơi một trận mới, quay đầu thấy Tiết Bùi vẫn đang ngồi thất thần.

"Anh Bùi, trận mới bắt đầu rồi."

Tiết Bùi lúc này mới nhấn xác nhận tiến vào trận đấu, trong lúc lơ đãng hỏi câu: "Đúng rồi, chị gái em đâu ?"

"chị nói công ty phải tăng ca nên về rồi, nhưng mà em cảm thấy chị ấy 8 đến 9 phần là đang nói dối."

Tiết Bùi nhấn con chuột một cái.

"Tại sao lại nói vậy"

Chu Viễn Đình nhìn Tiết Bùi chớp chớp mắt: "Vì mẹ em sẽ lại bắt chị ấy kết hôn, nói chị đến tầm tuổi này rồi mà vẫn không có tin tức gì, mỗi lần nghe thấy, chị em đếu tức giận. anh nói chị gái của em lớn như vậy rồi , có phải hay không còn chưa bao giờ trải qua yêu đương gì?"