"Trán tớ nóng quá, cậu nói xem tớ có bị sốt đến ngốc không? Nếu tớ bị ngốc chắc không đậu được đại học, vậy sau này tớ phải làm sao?"
Tiết Bùi bật cười một tiếng, đặt cô xuống ghế dài bên cạnh.
"Sao cậu còn có thể nghĩ đến chuyện này nữa."
"Tiết Bùi, nếu em thật sự bị ngốc, cậu sẽ chăm sóc tớ chứ?"
"Chắc chắn sẽ chăm sóc." Tiết Bùi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, "Vậy giờ cậu có thể yên tâm chưa?"
Chu Y Y vẫn có vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu lại lộ chút hy vọng: "Vậy cậu sẽ chăm sóc tớ trong bao lâu?"
Tiết Bùi suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Cậu muốn bao lâu thì tớ sẽ chăm sóc cậu bấy lâu."
"Cậu nói rồi đấy nhé."
"Ừ, tớ hứa."
......
Tiết Bùi đến dưới căn hộ của Chu Y Y, nhưng bên trong điện thoại không còn tiếng trả lời.
Anh gõ cửa mạnh, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
May mắn thay, Tiêys Bùi tìm thấy chìa khóa dự phòng trong hộp giày ở cửa, mở được cửa.
Chu Y Y đã ngủ thiếp đi trên sofa, sắc mặt tái nhợt. Tiết Bùi đưa tay chạm vào trán cô, nóng như lửa, anh không do dự một giây nào, lập tức bế cô xuống dưới lầu.
Chu Y Y trong lúc mơ màng cảm giác như mình bị ai đó bế lên. Cảm giác ấm áp, quen thuộc, thoang thoảng mùi sữa tắm của cậu thiếu niên, khiến ý thức của cô trở nên mơ hồ. Cảm giác ấy giống như quay lại mười năm trước, khi cô còn là một cô bé vô ưu vô lo, chứ không phải là một người trưởng thành bị xã hội đè ép.
Một cách vô thức, cô tìm đường nép vào lòng Tiết Bùi, giống như đứa trẻ tìm kiếm sự bảo vệ giữa cơn ác mộng. Nhưng vào khoảnh khắc đó, Tiết Bùi dừng lại một chút, anh nghe thấy nhịp tim của mình đập mạnh.
"Ừ, là tớ đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe thấy giọng anh, mặc dù đôi mắt vẫn nhắm, nhưng Chu Y Y lại bật khóc. Nước mắt rơi ào ào, giống như hồi còn nhỏ, mỗi lần ốm đau, gia đình đến trường đón về, chỉ cần nhìn thấy họ là cô lại thấy tủi thân vô cùng, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tiết Bùi đau lòng đến mức như bị bóp nghẹt trái tim: "Đừng khóc, không sao đâu."
"Tớ hình như sốt đến 40 độ rồi, trán nóng lắm."
"Sắp đến dưới lầu rồi, tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện, được không?"
"Ừ."
Trong lúc ốm đau, Chu Y Y như thể lại bỏ hết mọi phòng bị với anh, hoặc có thể là trong cơn sốt cao, cô đã quên hết những chuyện đã xảy ra giữa họ. Cô giống như quay lại thời thơ ấu, vẫn là Chu Y Y ỷ lại vào anh, luôn bám theo anh và tìm kiếm sự bảo vệ.
Trên xe, Chu Y Y ngồi ghế phụ, không ngừng lẩm bẩm nói gì đó, như những lời thì thầm trong giấc mơ của một đứa trẻ. Tiết Bùi không nghe rõ tất cả, nhưng có một câu anh nghe rõ.
Cô nói: "Tiết Bùi, hóa ra cảm giác lớn lên lại không tốt như vậy."
Tiếng nấc làm cho câu nói của cô trở nên rời rạc, nước mắt cứ tuôn không ngừng.
"Tớ muốn quay lại thời xưa, muốn trở thành Chu Y Y ngày xưa."
Không cần tăng ca, không bị ép phải đi xem mắt, không phải sống dưới áp lực kỳ vọng từ cha mẹ.
Tại ngã tư đèn đỏ vắng lặng, Tiết Bùi nhìn ánh đèn đỏ nhấp nháy liên tục, anh mở miệng nói: "Tớ cũng muốn trở lại là Tiết Bùi của ngày xưa, người mà cậu đã từng ỷ lại."a
Sau khi đến bệnh viện và được bác sĩ thăm khám, Chu Y Y cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say trên giường bệnh, trong khi Tiết Bùi vẫn ngồi bên cạnh cô, không hề có ý định ngủ.
Trong ký ức của anh, Chu Y Y hiếm khi ốm, nhưng một khi cô ấy bị bệnh, thường phải mất một hai tuần mới hồi phục. Cô ấy mỗi khi ốm đều trở nên yếu ớt và dễ khóc, đúng như hồi nhỏ.
Ống truyền vẫn đang nhỏ giọt, Tiết Bùi nắm lấy tay còn lại của Chu Y Y. Cảm giác ấm áp từ cơ thể cô truyền vào tay anh. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, dùng tay phải thử sờ trán cô, cảm thấy nhiệt độ đã giảm đi khá nhiều so với lúc trước.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của một chiếc đèn, Tiết Bùi tận dụng ánh sáng đó để nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Chu Y Y. Từ trán xuống, từng chiếc lông mày, đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi, mỗi đường nét anh đã rất lâu không nhìn kỹ như vậy, cũng lâu rồi chưa có cơ hội ở bên cô trong một không gian yên tĩnh như thế này.
Cả đêm dài như vậy, giữa họ chỉ còn lại quá khứ chung, không còn những người không liên quan. Anh mơ hồ cảm nhận được một câu trả lời đang nảy mầm trong lòng, sắp sửa vươn ra ánh sáng.