Vừa đẩy cửa nhà ra, tôi đã nhìn thấy Cát Tú Lan ngồi trên valy đồ lau nước mắt.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tần Thư Viễn vội vàng nhào qua giữ chặt cánh tay Cát Tú Lan.
Cát Tú Lan khóc khan hai tiếng nói: “Đều do mẹ không tốt, mẹ sai, làm các con cãi nhau, để các con phiền lòng.
Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi chỉ cần con trai của mẹ sống tốt, cho dù mẹ ở nông thôn cô độc chết già cũng không làm bố con thất vọng, không làm liệt tổ liệt tông nhà họ Tần thất vọng.”
Bà tay cầm tay Tần Thư Viễn vuốt v3: “Nhưng mà, trước khi đi mẹ còn muốn dặn dò con một câu. Con trai à, con là độc đinh bốn đời nhà họ Tần. Nhà họ Tần không thể đoạn tuyệt hương khói trên tay con được.”
Trong đôi mắt cá chết của Cát Tú Lan ngấn nước mắt, đứng dậy xách túi dưới mông lên muốn đi ra cửa.
“Mẹ.” Tần Thư Viễn vội vàng cản lại, ôm cánh tay Cát Tú Lan hét lên giận dữ với tôi.
“Tôn Giai Di, rốt cuộc cô muốn làm gì! Nhất định phải ép mẹ tôi dập đầu nhận sai với cô à?”
“Già mà không chết là xảo trá”, chiêu “Lấy lui làm tiến” này, Cát Tú Lan diễn rất đạt!
Tôi lạnh lùng nhìn Cát Tú Lan biểu diễn, không muốn dây dưa với bà ta. Bà ta muốn đi hay ở, tùy bà ta thôi.