Chủ nhiệm lớp vậy mà lại xuyên thành... cái m.ô.n.g của nữ chính?! Trời ạ!
Bốp! Bốp!
Ông ấy bị rơi quất đến nở hoa.
Máu tươi chảy ra từ m.ô.n.g nữ chính.
"Mau cứu chủ nhiệm lớp đi!" Hoàn hồn lại, tôi nôn nóng hét lên.
Cả lớp từ trạng thái khiếp sợ cũng bừng tỉnh, ai nấy đều liều mạng kêu gào.
"Dừng tay! Mau dừng tay lại!"
Nhưng bất kể chúng tôi la hét thế nào, ma ma vẫn đánh càng lúc càng hăng.
Có vẻ như bà ta không nghe được giọng nói của chúng tôi.
"Cứu thầy! Cứu thầy với! Mau nghĩ cách đi!" Chủ nhiệm lớp kêu thảm thiết, khóc lóc cầu cứu.
Nghe tiếng hét thảm thiết của ông ấy, tôi chợt nảy ra ý tưởng, bèn hỏi:
"Các cậu có thể cử động không?"
Các bạn học đáp lại:
"Cử động được!"
"Có thể!"
"Vậy thì mau động đậy đi!" Tôi nói.
Dưới sự chỉ huy của mọi người, cơ thể của nữ chính đang nằm trên giường bắt đầu run rẩy.
Đầu tiên, đôi mắt đột nhiên mở to, tròng mắt trên dưới đảo lộn loạn xạ, trông cực kỳ quỷ dị.
Ngay sau đó, từng bộ phận trên cơ thể cô ấy đều run rẩy lên.
Hai bàn tay siết chặt vào nhau, hai chân lúc thì giơ lên, lúc lại duỗi xuống, mà hướng di chuyển thì hoàn toàn không thống nhất.
Tống Tiểu Tiểu kích động quá mức, làm cho miệng nữ chính há rộng, lưỡi thè dài ra như muốn quấn cả vào cằm.
Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ hoảng sợ.
Ma ma cầm roi sững người, hoảng hốt lùi lại, ánh mắt đầy kinh hãi.
Ba mươi người chúng tôi đồng loạt hét lên đầy khí thế, cuối cùng, nữ chính run rẩy bò dậy khỏi giường.
Nhưng vì bốn cái đồ vô dụng kiểm soát chân tay không thể phối hợp nhịp nhàng, nên cô ấy vừa mới đứng lên đã lại ngã nhào xuống đất.
Cả lớp chửi ầm lên.
"Chúng tớ cũng đâu muốn vậy! Đây là lần đầu tiên điều khiển mà, chưa quen tay chút nào!"
Bốn tên ăn hại ấm ức phản bác.
"Thế thì dùng cả bốn chân bò đi! Quan trọng là chạy thoát trước!" Giáo thảo bất đắc dĩ đề nghị.
Thế là, nữ chính run rẩy bò bằng cả tay lẫn chân, mắt đảo loạn, miệng há rộng, lưỡi vắt vẻo thè ra, rồi lao thẳng ra khỏi phòng.
Ma ma nhìn cảnh tượng đó mà trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi đến mức quên cả việc đuổi theo.
4
Chúng tôi điều khiển cơ thể nữ chính chạy ra khỏi phòng, lao vào một đình viện cổ kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai tỳ nữ đang quét sân nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy nữ chính với đôi mắt đảo loạn, lưỡi thè dài, cả hai sợ đến mức vứt chổi, hét lên hoảng loạn:
"Có ai không! Tiêu di nương bị quỷ nhập!"
Vừa nghe họ la lớn, cả lớp 30 người cũng sợ phát khiếp, lo bị bắt lại.
"CHẠY MAU!" Chủ nhiệm lớp hét lên thảng thốt. "THẦY KHÔNG MUỐN BỊ ĐÁNH NỮA ĐÂU! NGHE THẦY, RẼ TRÁI!"
Chủ nhiệm lớp có một thói quen xấu: chuyện gì cũng thích chỉ huy bừa, mà lần nào cũng sai bét.
Ông ấy lúc thì kêu "trái trái trái", lúc lại đổi sang "phải phải phải", làm cả đám bạn học vốn đã chưa quen điều khiển từng bộ phận lại càng loạn hơn.
Kết quả là—
Cơ thể nữ chính loạng choạng vòng quanh trong hành lang, cuối cùng ngã sõng soài xuống đất, hai chân vướng vào nhau, hai tay đụng vào nhau, tứ chi quấn lại như bánh quai chèo.
Chủ nhiệm lớp sợ hãi: "Nằm bò ra làm gì! Mau đứng dậy!"
"Không nghe lời thầy chủ nhiệm sao? Mau đứng lên!" Lớp trưởng (đại tràng) ra lệnh.
Ruột non châm chọc mỉa mai: "Trời đất, đến nước này rồi mà cậu còn bày đặt ra vẻ lớp trưởng nữa à?"
Lớp trưởng đại tràng phản bác: "Tớ chỉ đang nhắc nhở mọi người thôi!"
"Ai cần cậu nhắc? Không ai biết là tình hình đang cấp bách chắc? Bây giờ là lúc chạy trốn, cậu chẳng đóng góp được gì mà còn lắm mồm, thật đáng ghét!"
Lớp trưởng phản công: "Tớ không đóng góp, vậy cậu thì làm được gì?"
Bạn ruột non tức giận: "Chẳng lẽ tớ không muốn đóng góp chắc? Tớ chỉ là một đoạn ruột non, thì có thể làm gì đây? Được rồi, cậu muốn tớ làm việc đúng không? Để tớ làm cho xem!"
Nói xong, dưới cơn giận dữ ruột non bắt đầu co bóp điên cuồng.
Dạ dày không nói gì, chỉ khổ lớp trưởng, đại tràng bắt đầu co thắt dữ dội.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Nhận ra chuyện chẳng lành, tôi vội vàng can ngăn: "Dừng lại ngay!"
Nhưng đã quá muộn.
Dạ dày và ruột non đã đẩy toàn bộ thức ăn tiêu hóa xong xuống thẳng đại tràng.
Đại tràng vốn đã chứa đầy thức ăn tích tụ từ mấy ngày trước, giờ lại bị dồn thêm...
Chủ nhiệm lớp hoảng sợ hét lên: "Đừng đẩy phân xuống đây! Lớp trưởng nghe lời thầy! Thâỳ ra lệnh cho em nghẹn lại!"
Lớp trưởng đau khổ nói: "Nhiều quá rồi, không nhịn được nữa… với lại… thối quá… Thầy chủ nhiệm… xin lỗi thầy…"
Đại tràng co bóp mạnh.
Chủ nhiệm lớp thét lên trong tuyệt vọng: "KHÔÔÔÔÔNG——!!!"
Một lát sau—
"Không... hu hu..."
Chủ nhiệm lớp bật khóc, cùng với một âm thanh phụt vang lên.
Cả lớp 30 người chứng kiến toàn bộ trận "đại chiến hệ tiêu hóa", ai nấy đều im lặng.
Rất lâu sau, bạn học điều khiển n.g.ự.c trái cũng là người giỏi môn Sinh học yếu ớt lên tiếng:
"Chủ nhiệm lớp, nghĩ theo hướng tích cực thì… cả lớp chúng ta vừa tận mắt chứng kiến quá trình tiêu hóa hoạt động như thế nào. Đây có thể xem là một tiết thực hành sinh học thực tế... và công lao này hoàn toàn thuộc về thầy."