Các nữ sinh khác cũng nhìn tôi chằm chằm như hổ rình mồi: "Khai thật mau!"
Bị ép đến đường cùng, tôi đành nhỏ giọng thú nhận: "Chuyện này... bộ truyện ngược này... thật ra là do tớ viết."
"Cái gì?! Cái truyện vớ vẩn này là do cậu viết?" Tống Tiểu Tiểu phẫn nộ, "Bảo sao cả lớp chỉ có cậu biết tất cả cốt truyện! Xem tớ có đánh c.h.ế.t cậu không!"
Nàng há miệng, thè lưỡi ra, dùng hết sức quét về phía đôi mắt.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy đầu lưỡi của cậu ấy không thể nào chạm tới mắt mình, liền cười khoái trá: "Lại đây nào, đánh tớ đi, ha ha ha!"
Soạt!
Đầu lưỡi ấy vậy mà vươn dài hẳn ra, quét một đường lên mí mắt tôi. Xẹt một phát l.i.ế.m tôi một cái.
Tôi khiếp sợ: "Lưỡi có thể duỗi dài như vậy sao?"
Tống Tiểu Tiểu cũng sợ ngây người: " Tớ cũng không ngờ..."
"Đừng có làm loạn nữa!" Giáo bá lên tiếng.
Tống Tiểu Tiểu mắng hắn: "Có tư cách nói tớ sao? Hai cậu chẳng phải thường xuyên đánh nhau sao?"
Lúc mới xuyên vào đây, giáo bá và giáo thảo là kẻ thù không đội trời chung, thường xuyên nhân lúc nữ chính ngủ liền lén đánh nhau. Hai bàn tay đánh qua đánh lại, đánh oai phong vô cùng.
Tôi vội vàng chuyển đề tài: "Chúng ta nên trả lời nữ chính đi."
Mọi người sôi nổi đồng ý.
Tay phải của giáo thảo cầm bút than, viết lên giấy một dòng chữ: "Không cần cảm ơn."
Hôm sau, nữ chính tỉnh dậy, nhìn thấy dòng chữ trên giấy Tuyên Thành, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nàng sống một mình trong chùa miếu, rất cô đơn. Đám ni cô nhận lệnh không được trò chuyện với nàng, nên nàng bắt đầu viết thư cho chúng tôi mỗi ngày.
Chúng tôi cũng rất thích cùng nàng tán gẫu.
"Uyển Nhi, đồ cặn bã ấy không đáng để đau khổ đâu, quan trọng nhất vẫn là chính mình."
"Ngôn ngữ là để giao tiếp. Nếu không nói ra, ngôn ngữ sẽ mất đi ý nghĩa. Những gì nên nói, nhất định phải nói."
"Những yêu cầu vô lý thì nhất định phải từ chối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chúng tôi dạy nàng cách độc lập, tự mình cố gắng, không vì một gã tồi tệ mà đau lòng khổ sở. Quan trọng nhất là phải học được từ chối người khác.
Nếu nàng không biết từ chối, thì chúng tôi làm việc cũng rất mệt đó!
Chương 15
Hai ngày sau, ni cô lại sai nữ chính đi gánh nước, nhưng nàng từ chối.
Sắc mặt ni cô lập tức thay đổi: "Ngươi không làm việc thì đừng hòng có cơm ăn!"
Chúng tôi trong cơ thể nữ chính căng thẳng nhìn chằm chú nàng. Nữ chính do dự một lát, rồi kiên quyết nói: "Việc này không phải của ta, ta tuyệt đối không làm."
Ni cô tức giận đùng đùng bỏ đi, quả nhiên không cho nàng ăn cơm.
Nữ chính đói lả người, nhưng vẫn không chịu khuất phục.
Nàng ra sau núi tìm vài cọng rau dại nhét vào bụng, rồi bò lên giường ngủ: "Chỉ cần ngủ, sẽ không cảm thấy đói nữa."
Tôi rất đau lòng nàng.
Chờ nàng ngủ, tôi quay sang nhóm bạn học ở hệ tiêu hóa và dặn dò: "Đừng tiêu hóa hết, hãy để nữ chính cảm thấy no một chút."
"Rõ!" Nhóm bạn học đồng thanh đáp.
Đêm đến, chúng tôi—30 người—bò sát trên hành lang tối tăm, lẻn vào nhà bếp ăn vụng, nhét đầy bụng, sau đó lao vào phòng lão ni cô, điên cuồng đập phá.
"Ngươi làm gì?" Lão ni cô hoảng sợ hét lên.
Cả lớp tiếp tục giả ngây giả dại, đập phá quậy tung cả căn phòng.
Người trong chùa miếu bị đánh thức, chúng tôi lao ra ngoài, lăn lê bò sát, mắt trợn trắng, lưỡi thè dài, chạy qua chạy lại như ma quái.
Nếu có ai đến răn dạy, chúng tôi sẽ xông lên làm Tống Tiểu Tiểu cắn họ.
Nhóm ni cô sợ xanh mặt.
Chờ bọn họ nhốt nữ chính lại, Tống Tiểu Tiểu liền bắt đầu nguyền rủa: "Nếu không thả ta ra, các ngươi sẽ bị lệ quỷ bám theo!"
"Hừ, đây là chùa miếu, làm gì có lệ quỷ?" Ni cô già không tin.
Đợi đến khi bà ta ngủ, bạn tóc lặng lẽ chui vào phòng, cuộn thành một cục, chui vào lỗ mũi bà ta, khiến bà ta thở không nổi, giãy giụa khổ sở.
Sau đó, tóc tụ tập lại thành một khối, bay lượn ngoài cửa sổ như một cái đầu ma quái, dọa bọn họ sợ mất mật.
Sau hai lần như thế, đám ni cô không còn dám chọc vào nữ chính nữa.
Sáng hôm sau, nữ chính mạnh dạn đi đến trước mặt lão ni cô, lấy hết can đảm nói: "Cô cô, ta có bệnh điên, tốt nhất đừng, chớ chọc ta."
Ni cô già nhìn nàng bằng ánh mắt kinh hãi, vội vàng sai người mang cơm đến cho nàng ăn.
Sau khi nói xong, nữ chính vội vàng chạy đến sau núi, hét lớn về phía khe núi "Ta phản kháng thành công rồi!"
Nàng cười rạng rỡ vô cùng.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Chúng tôi cũng vui mừng thay nàng, vì nàng cuối cùng đã biết đấu tranh cho chính mình.
Nữ chính dạo quanh ở sau núi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.
Vạch bụi cỏ ra, nàng thấy một con mèo con mà cam gầy yếu đang run rẩy.
"Đến rồi, cốt truyện thứ hai đếm ngược— cái c.h.ế.t của mèo cam." Tôi nhắc cả lớp.