Khi Cả Thế Giới Muốn Bù Đắp, Tôi Lại Hối Hận

Chương 9



Một người đàn ông giơ d.a.o xông tới, mắt đầy tơ máu.

"Con gái tao tối nay tự sát c.h.ế.t rồi, tao muốn mày đền mạng cho nó!"

Tôi bỗng thấy tim đập nhanh, vô thức lùi lại một bước.

Bố mẹ và Tống Dữ Hành đuổi theo kịp.

Mẹ chỉ vào tôi, mắt đỏ gay vì lo lắng.

Tống Dữ Hành một tay kéo Chu Nguyệt Nguyệt ra sau, tay kia đẩy tôi về phía trước.

"Nguyệt Nguyệt lúc nhỏ vì cứu anh nên tim có vấn đề, không thể bị kích động. Hòa Ý, em giúp cô ấy cản một chút đi."

"Hòa Ý con sẽ không sao đâu, bố lát nữa sẽ đến đón con, đợi bố nhé..."

Khi họ hoảng loạn bảo vệ Chu Nguyệt Nguyệt bỏ chạy, tôi bị gã phụ huynh kia ghì mạnh xuống nền tuyết.

Mặt đập vào hố tuyết, tôi đã rơi một giọt nước mắt.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Dao c.h.é.m xuống hết lần này đến lần khác, xé rách quần áo, cứa sâu vào da thịt.

Tôi không hề kêu lên, cũng không còn giãy giụa.

Nếu hy sinh tôi để bảo vệ Chu Nguyệt Nguyệt là điều họ muốn, vậy tôi cam tâm thành toàn cho họ.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nhìn thấy sự điên cuồng của người bố ấy.

Trong mắt ông ấy tràn đầy đau đớn, uất ức, phẫn nộ, và sự giải thoát.

Hóa ra, thật sự có người yêu con mình mãnh liệt đến thế, thật tốt biết bao. Chỉ tiếc là... tôi vĩnh viễn không thể cảm nhận được nữa rồi.

Đèn trong biệt thự sáng trưng cả đêm.

Bố ngồi trên ghế sofa, châm một điếu thuốc, bàn tay kẹp thuốc khẽ run lên.

Mẹ mặt mày tái mét, bà đã nhìn đồng hồ không biết bao lần rồi, Chu Hòa Ý vẫn chưa về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chú ơi, Hòa Ý... con bé sẽ không sao chứ ạ?"

Tống Dữ Hành khẽ hỏi.

Bố cau mày.

"Nó dai như đỉa, mạng cứng lắm. Chắc chắn là thấy chúng ta đưa Nguyệt Nguyệt đi rồi nên giận dỗi đấy thôi."

"Đúng đấy, dù sao nó cũng không phải Nguyệt Nguyệt, cứ giải thích rõ ràng với cái gã kia là xong, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Họ không ngừng tự an ủi bản thân.

Nhưng họ đã đánh giá thấp tình yêu của người bố ấy dành cho con mình.

Bởi vì họ chưa bao giờ yêu Chu Hòa Ý như thế.

Đến rất muộn, Chu Hòa Ý vẫn không về nhà.

"Không được rồi, muộn quá rồi, tao đi tìm xem sao."

Bố khoác áo ngoài, chuẩn bị bước ra cửa.

"Chắc chắn là tại con ở nhà nên chị ấy không muốn về... đều là lỗi tại con."

Chu Nguyệt Nguyệt cúi đầu, nước mắt lã chã rơi.

"Hay là con đi đi ạ, con không nên chiếm vị trí của chị Hòa Ý."

Vừa nói, Chu Nguyệt Nguyệt vừa định chạy ra cửa.

"Cái con bé này nói gì vớ vẩn thế, con là do mẹ tự tay nuôi lớn, bây giờ con nói muốn đi, chẳng phải là đang đào tim mẹ lên sao?"

Mẹ vội vàng ôm chặt lấy Chu Nguyệt Nguyệt, nước mắt cũng rơi xuống.

"Không phải lỗi của con, là tại Hòa Ý quá ương bướng thôi, mẹ nhắn tin cho nó."

Bố lấy điện thoại ra.

"Mày liệu hồn cho tao, đừng có mà dựa vào chuyện bọn tao cảm thấy áy náy mà làm loạn lên. Còn không về thì đừng nhận bọn tao làm bố mẹ nữa."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com