Khi tỉ ấy còn sống cái gì cũng có.
Nhưng sau khi tỉ ấy mất đi, ngay cả tên cũng không được lưu lại trên thế giới này.
Nhị tỉ từ xa đứng nhìn hạ nhân đang lấp đất lên mộ phần, biểu lộ vẻ kinh hoàng, nắm tay ta lạnh lẽo.
Tỉ ấy nhỏ giọng dặn dò ta: “Tam muội, nếu là ta cũng có ngày hôm nay… Nhờ muội thêu lên túi thơm hai chữ Lý Thược, lặng lẽ đặt trong quan tài của ta nhé! Ta không muốn giống trưởng tỉ, ngay cả cái tên cũng không còn.”
Lý Thược là khuê danh của nhị tỉ.
Ta cảm thấy sởn tóc gáy khi nghe thấy điềm xấu trong lời nói của nhị tỉ, nhị tỉ cũng im lặng.
Phụ thân cùng với đích huynh đã thương lượng với nhau, cho rằng Lý gia cùng với phủ Xương Bình Hầu cũng nên tiếp tục quan hệ thông gia.
Vì thế, bọn họ đã đưa thư cho phủ Xương Bình Hầu, dò hỏi việc giữ hôn sự cho nhị tỉ.
Phủ Xương Bình Hầu mau chóng hồi âm, tỏ vẻ hôn sự vẫn như cũ.
Quan hệ thông gia lần này khó khăn lắm mới giữ được, chỉ đơn giản là nữ nhi gả ra ngoài từ trưởng tỉ biến thành nhị tỉ mà thôi, không ảnh hưởng đến thế lực của Lý gia trên triều đình.
Phụ thân cùng với đích huynh đều nhẹ nhàng thở ra, còn ý nguyện của bản thân nhị tỉ…
Ngoài ta có cùng tình cảnh với nhị tỉ, từ trên xuống dưới Lý phủ đều không ai thèm để ý.
Các nam nhân cùng nhau bàn bạc về lợi ích không phải là thứ mà hạng nữ lưu như ta và nhị tỉ có thể nghi ngờ hay phản kháng.
Ngoài mặt nhị tỉ giống như không có việc gì mà thêu áo cưới, nhưng nước mắt vẫn trôi theo gò má, nhỏ giọt lên hình thêu hoa mẫu đơn đỏ rực, mờ mịt hiện ra một vệt nước hình tròn.
Ta biết tâm sự của nhị tỉ.
Lý gia là một gia tộc đứng thứ nhất thứ nhì của đế đô. Vì thế, mỗi năm tết thượng nguyên và những ngày lễ tết, thiệp mời cho ba chị em của ta có thể để chật bàn trà.
Tính cách của nhị tỉ trời sinh đã nội liễm, từ trước đến giờ không thích mấy nơi đông vui, cho nên đại đa số những tấm thiệp này sẽ bị nàng mặc kệ để đó, ngoài Khương ngũ tiểu thư.
Khi trưởng tỉ Lý Lăng vẫn còn, đã từng chắc chắn nói với ta: “Nhị muội thích Khương ngũ tiểu thư.”
Ta cũng không rõ thích là như thế nào.
Ta chỉ biết là, khi nhị tỉ nhìn thấy Khương ngũ tiểu thư tính cách hoạt bát kia, trong ánh mắt giống như nước mật ong đang chảy.
Ngữ điệu tỉ ấy nói chuyện cũng không bình thản như mọi ngày.
Mà vừa ngọt vừa ngấy.
Hình như vị Khương ngũ tiểu thư kia cũng rất thích nhị tỉ, bởi vì khi nàng nhìn nhị tỉ cũng lưu luyến giống như khi nhị tỉ nhìn nàng.
Chỉ là sau khi không còn trưởng tỉ nữa, hôn ước cùng với thế tử Xương Bình Hầu lại đổ lên đầu nhị tỉ.
Phụ thân cùng với đích huynh, vì không muốn có chuyện gì không hay xảy ra, đã sai hầu hết những ma ma khoẻ mạnh canh giữ ở bên cạnh phòng thêu của nhị tỉ.
Tất cả thư từ hay thiệp mời của Khương tiểu thư cũng đều bị chặn ở phía bên ngoài tú lâu.
Trong nửa năm chờ gả đi của nhị tỉ, các ma ma nói với nàng nhiều nhất là câu này: “Tiểu thư, cần phải giữ phép tắc!”
Phép tắc là cái gì?
Là ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng c.h.ế.t theo con.
Ba câu nói này, thật sự là vũ khí có lực nhất trên đời này, ta nghĩ.
Chỉ là, chỉ là, mấy quy tắc này, vì sao chỉ có nữ tử phải giữ chứ? Ta lại nghĩ.
Khi ta còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, hôn kỳ đã lửa sém lông mày. (2)
Của hồi môn đã được đặt mua hết cái này đến cái khác, nâng đến tú lâu như nước chảy.
Nhị tỉ không thể phản kháng được, bắt đầu khô héo một cách chậm rãi.
Lúc đầu là tinh thần uể oải, cảm xúc buồn phiền, cuối cùng là nằm trên giường bệnh không dậy nổi, nước không uống cơm không ăn.
Ta không có cách nào làm được gì cho nhị tỉ, đành phải xuống bếp mỗi ngày, làm nước canh dễ tiêu hoá, hy vọng tỉ ấy có thể ăn nhiều thêm một chút.
Có lúc nhị tỉ sẽ ăn một ít, nhưng hầu hết là nàng sẽ bảo ta mang chia cho tì nữ.
Người trên giường gầy thành một gốc cây mai bị bệnh, lạnh lẽo ghê người, chỉ có ánh mắt quyết tuyệt mà nhìn bên ngoài cửa sổ tú lâu.
Ta không biết nhị tỉ đang xem gì, hay mong chờ gì.
Cho đến khi tỉ ấy nhẹ nhàng mở miệng, giống như dò hỏi ta, lại giống như lẩm bẩm với bản thân.
“Không biết A Viện thế nào…”
Khương Viện là khuê danh của ngũ tiểu thư Khương phủ, cũng là người trong lòng nhị tỉ.
Ta không biết làm sao với nhị tỉ bướng bỉnh, móc ra bạc trên người, nói không ít lời, mới có thể nhờ đầu bếp nữ phụ trách ra ngoài, đi tìm hiểu tin tức của Khương Viện.
Sau khi nữ đầu bếp vội vàng ra ngoài rồi quay lại, mang về tin tức như sét đánh giữa trời quang.
Khương Viện đã chết!
Chương 3:
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
2.
Theo lời của nữ đầu bếp, Khương Viện đột nhiên phát bệnh cấp tính.
Khương gia sợ bệnh của nàng lây tới các chị em khác trong nhà, đưa nàng tới thôn trang.
Không được mấy ngày, nàng ở thôn trang không có thuốc chữa, buông tay nhân gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ta vô cùng ngạc nhiên, ra lệnh cưỡng chế nữ đầu bếp không được truyền tin này tới tai của nhị tỉ.
Nhưng mà cuối cùng nhị tỉ vẫn biết tin Khương Viện chết.
Theo phong tục của đế đô, nữ tử trước khi xuất giá ba ngày, có thể mở một bữa tiệc nhỏ, để chiêu đãi những bạn gái thân thiết.
Nhị tỉ không biết tin Khương Viện chết, xuất phát từ tình cảm muốn gặp mặt nàng một lần, gửi thiệp mời cho Khương gia.
Khi ta phái tì nữ đi chặn lại thiệp mời kia thì đã muộn.
Nơi mà nữ tử có thể thi triển quyền lực, nhiều nhất chỉ có ở dưới bầu trời của hậu viện.
Ra khỏi cổng lớn của Lý phủ, ta cũng không thể làm được gì nữa, chỉ có thể ngồi đó giương mắt nhìn.
Khương gia đúng là có người tới, chỉ là không phải là Khương Viện đã chết, mà là đại tiểu thư Khương phủ, Khương Thục.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, Khương Thục xảo diệu mà tránh được các tì nữ và ma ma, đem ta và nhị tỉ đưa tới chỗ hòn giả sơn trong phủ.
Ta định ngăn cản không để Khương Phục mở miệng, nhị tỉ lại thay đổi sự dịu dàng thường ngày, mạnh mẽ đuổi ta ra bên ngoài hòn giả sơn để canh chừng.
“A Viện c.h.ế.t rồi!”
Khương Thục lạnh lùng nói.
Tôi không nhìn thấy sắc mặt của nhị tỉ, nhưng giọng nói khó có thể tin nổi của nhị tỉ vẫn bay tới tai ta.
“Vì sao lại như thế?”
“Lý gia muốn gả ngươi cho Xương Bình Hầu phủ, A Viện nóng lòng, không ngừng đưa thiếp mời cho ngươi, lại đá chìm đáy biển,” Giọng nói của Khương Thục giống như sương đọng trên tơ n hện, vừa nhẹ vừa lạnh lùng, “Nàng nghĩ ngươi không chịu gặp nàng, cho nên viết một phong thư. Chỉ là phong thư này đã kết thúc tính mạng của nàng. Sau khi phụ thân của ngươi bắt được thư này của nàng thì giao cho phụ thân của ta, chỉ trích A Viện là một dâm phụ không biết kiềm chế, làm ra chuyện trái với nhân luân. Phụ thân của ta giận dữ vô cùng, sai người đưa A Viện tới thôn trang,... mạnh mẽ dìm chết. Đối ngoại chỉ nói là Khương Ngũ Nương bị bệnh cấp tính bỏ mình, giữ lại mặt mũi.”
Từ sâu trong núi giả một tiếng trầm vang.
Ta vọt vào, nhìn Khương Thục với vẻ mặt lạnh nhạt cùng với nhị tỉ ngã ngồi trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, cả người chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt.
Khương Thục không thèm nhìn ta, chỉ móc ra một cây thoa kim tước c.h.ế.t tác tinh xảo, trả cho nhị tỉ.
Ta nhận ra cây thoa kim tước đó
Đây vốn là bệ hạ ban cho nữ quyến Lý phủ, có một đôi.
Trong một buổi tiệc đầu xuân nào đó, nhị tỉ tự tay cài lên búi tóc của Khương Viện, nói đây là quà tặng nàng.
“Lý Thược, tình ý của ngươi, Khương gia chúng ta không gánh nổi.” Khương Thục thấy nhị tỉ không nhận, khom lưng đặt cây thoa kim tước ở trên tà váy của nhị tỉ, không chút do dự xoay người. “Cây trâm này, trả cho ngươi!”
Nàng cùng với Khương Viện xưa nay như hình với bóng.
Hiện giờ nàng đến Lý phủ không hẳn là báo tin, nên nói là đến mắng nhị tỉ cho hả giận mà thôi.
“Đến tột cùng là tình ý của nhị tỉ hại c.h.ế.t A Viện, hay là thế đạo này ép A Viện phải chết?”
Ta nhìn bóng dáng Khương Thục rời đi, không biết dũng khí từ đâu tới, mở miệng chất vấn.
Khương Thục dừng chân lại
“Có gì khác nhau sao?”
“Lý Thược, ngươi cũng là nữ tử xuất thân từ đại tộc thế gia, chẳng lẽ không rõ cửa son có quy tắc của cửa son sao?”
“Nếu như thế, vì sao lại dám phóng túng cảm tình của bản thân, chôn vùi A Viện còn sống sờ sờ như thế?”
“Năm nay nàng mới mười sáu tuổi, nhưng ta ngay cả mộ phần của nàng ở đâu cũng không biết…”
Khương Thục đưa lưng về phía chúng ta, nâng tay áo lau đi nước mắt trên mặt mình.
Sau đó cũng không quay đầu lại mà bước nhanh rời khỏi giả sơn.
Nhị tỉ ở trên mặt đất lạnh lẽo dại ra một lát, sau đó đẩy tay ta ra, cắn răng đỡ vách đá đứng lên.
Ta thấy nàng tất cả đều như bình thường, lại vô cùng khác thường.
Nàng sửa lại tà váy, sửa lại phấn son trên mặt, sau khi tổ chức xong yến hội, đợi sau khi mọi người tan đi, ta vẫn ở bên cạnh nàng.
Còn chưa kịp mở miệng, nhị tỉ đã vẫy vẫy tay ta, dịu dàng cười.
“Tam muội, ta đói bụng, làm cho ta món bánh nhân đậu đỏ đi!
Đã mấy ngày na y, nhị tỉ rất ít khi chủ động yêu cầu ăn cái gì.
Tuy ta không yên tâm, nhưng cuối cùng chỉ có thể dặn dò tì nữ giám sát nhị tỉ cẩn thận, bản thân đi tới phòng bếp nhỏ làm bánh.
Khi còn đang tán nhuyễn nhân đậu đỏ.
Tì nữ bên người nhị tỉ xông vào phòng bếp nhỏ, thở hổn hển kêu lên:
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện rồi!”
Nhị tỉ nuốt vàng.
Nàng sai hai tì nữ cùng với bản thân nàng cầm kéo cắt chiếc thoa kim tước ngày đêm được mang trên búi tóc của Khương Viện cùng với chiếc thoa của nàng thành mảnh nhỏ.
Sau đó nàng dùng nước trà nuốt từng mảnh vàng đó vào bụng.
Đến khi tì nữ phát hiện, vàng ròng đã đ.â.m thủng dạ dày của nhị tỉ.
Cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể nào xoay trời chuyển đất nữa.
________
(2) Lửa sém lông mày: Ý là đã cháy đến nơi rồi, nghĩa là tới rất nhanh, nhanh không tưởng nổi.