"À đúng rồi, Diệp Bạch, cậu xem cho tôi một quẻ đi! Gần quan được ban lộc, tôi quen cậu lâu vậy rồi còn chưa được cậu tính cho đâu đấy!" Hàn Thiên Vũ đột nhiên nói.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nhìn anh ấy: "Anh rõ ràng là tiền đồ như gấm, cần tính gì nữa?"
"Giúp tôi tính nhân duyên đấy! Tỷ như khi nào tôi sẽ có người yêu!"
Diệp Oản Oản sờ sờ cằm, trầm ngâm một lúc mới trả lời: "Hình như không có..."
Hàn Thiên Vũ sửng sốt: "Cái gì? Không có? Chẳng lẽ tôi phải cô độc cả đời?"
Diệp Oản Oản vội xua tay: "Khụ, không đúng không đúng... Ý của tôi là... Xin lỗi, cái này chỉ sợ tôi không tính ra."
Cô có thể sẽ nhớ quỹ đạo nhân sinh của nghệ sĩ hơi nổi danh hoặc minh tinh có ấn tượng, nhưng vấn đề là, quỹ đạo nhân sinh của Hàn Thiên Vũ đã bị cô thay đổi rồi!
Cho nên bảo cô làm sao mà nói đây?
"Vì sao không tính ra?" Hàn Thiên Vũ nhíu mày.
Diệp Oản Oản không có cách nào giải thích, chỉ có thể nói bừa: "Ây, chuyện này sao? Rất huyền diệu rắc rối, nói anh cũng không hiểu, tóm lại có một vài người tương đối đặc thù, tôi không tính được!"
Hàn Thiên Vũ cái hiểu cái không: "Đặc thù..."
Kiều Khả Hâm cũng hỏi theo: "Vậy tôi thì sao?"
"Vận đào hoa của chị vượng như vậy, không cần phải tính." Diệp Oản Oản trả lời.
"Ồ..."
Kiều Khả Hâm nhìn thoáng qua "bông hoa nhỏ" mình chưa kịp lấy đã bị chết non. Hiếm lắm cô ấy mới tìm được một anh trai nhỏ hợp khẩu vị, ai ngờ đối phương đã có bạn gái, cô ấy ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
Nhiệt độ của sự kiện Trình Mạn Ni không ngừng lớn lên, cuối cùng Hoàng Thiên chỉ đành bỏ quân cờ này, tuyên bố phong sát.
Mà Kiều Khả Hâm vì đoạn cảm nghĩ hôm trao giải, Tĩnh Thù Truyện lại lần nữa cháy vé, phá hạng vài kỉ lục, hơn nữa dưới tình huống Trình Mạn Ni ở đối lập, Kiều Khả Hâm bị bôi đen nhiều năm được dư luận phá lệ nhìn bằng cặp mắt khác.
Diệp Oản Oản cũng không rảnh, mỗi ngày xoay qua xoay lại. Ngoại trừ việc học và công việc, cô dành nhiều thời gian để huấn luyện nhóm người Thập Nhất. Ngày khảo hạch đội trưởng chỉ còn lại mấy ngày, cô là sư phụ tất nhiên phải đốc thúc.