Khi Hồng Nhạn Trở Về

Chương 11



Ngoại truyện 1

 

Gần đây Tiêu Chấp tinh thần khá tốt. 

 

Ngoại trừ đôi khi phải thấy Thẩm Hàn Chu xuất hiện. 

 

Dẫu hắn ta không có ý đến bên Tiêu Chấp, mà toàn đến bên Giang Yến Nguyệt, điều này khiến Tiêu Chấp bực mình. 

 

Nhưng hắn không thể tỏ lộ quá lộ liễu, kẻo lại lộ ra nhỏ nhen. 

 

Dù Tiêu Chấp nghĩ vậy, nếu Giang Yến Nguyệt có mắt thì đã không chọn Thẩm Hàn Chu. 

 

Chỉ nhìn dung mạo thôi, hắn hơn hẳn. 

 

Hơn nữa Thẩm Hàn Chu dường như còn lăng nhăng giữa hai tỷ muội họ, khiến hai người mâu thuẫn, loại nấm nhân như vậy càng không đáng giao phó cả đời.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bấy nhiêu năm nàng ấy từng thương một người, vị trí trong lòng không giống ai khác. 

 

Nếu không, sao đến cả trong mơ vẫn gọi tên hắn ta? 

 

Thẩm Hàn Chu học thức có dư, hành xử chẳng chê, hắn muốn gây khó dễ cũng không có lý do. 

 

Nghĩ vậy, Tiêu Chấp lại bực bội một thời gian. 

 

Vì thế hũ dấm chua này cứ cách một thời gian, lại lật tung lên một lần.

 

Cuối cùng có một ngày, Giang Yến Nguyệt không chịu nổi, lấy chẩm ngọc quẳng vào người hắn:

 

“Nếu chàng mà còn nhắc Thẩm Hàn Chu, thì cùng hắn sang bên ấy mà sống đi!” 

 

Tiêu Chấp biết mình đã chọc giận nàng, vội chạy đến an ủi. 

 

An ủi mãi lại thấy mình tủi thân:

 

“Lúc ở phong địa, tâm trạng không tốt, nàng liền uống tới say mèm, say xong ngồi ngơ ngẩn nhìn ta, rồi gọi tên Thẩm Hàn Chu!”

 

“Lại ngày nọ ở quán trọ, nàng nói sẽ nói cho ta biết, rốt cuộc trở về gặp hắn, còn gọi hắn là ‘ca ca’!”

 

“Ta một đời chỉ yêu một nữ nhân, cuối cùng nàng lại coi ta như giày rách ném bỏ, thì ngôi vị chí tôn này, ta ngồi còn có nghĩa lý gì…”

 

Giang Yến Nguyệt lúc đầu nhăn mày, nghe càng thấy buồn cười: 

 

“Ai bảo ta bỏ rơi chàng? Hay là chàng còn thương một người khác?” 

 

Tiêu Chấp không dám đáp. 

 

Hắn quá biết kỹ năng đảo trắng thấy đen của nàng mạnh thế nào; nói thêm câu nữa e phải lãnh đủ tội.

 

Ngỡ là hôm nay lại chẳng có đáp án, không ngờ Giang Yến Nguyệt lật người đè hắn xuống, bịt môi hắn bằng nụ hôn: 

 

“Chàng muốn biết sao, ta sẽ từ từ kể cho chàng nghe được chứ?”

 

Ngoại truyện 2

 

Tiêu Chấp nằm mơ thấy ác mộng. 

 

Trong mộng, cuộc đời hắn chẳng hề mảy mắn. 

 

Hắn chưa gặp Giang Yến Nguyệt, nên cuộc hành trình dài đầy khổ ải. 

 

Không ai bảo vệ được hắn. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi lên ngôi, hắn trả thù những kẻ năm xưa, người ta vừa chửi hắn tàn bạo, vừa sợ mất đầu mình. 

 

Hắn chẳng để ý, thấy thỏa mãn, nghĩ rằng đáng ra phải khiến ai cũng khiếp sợ. 

 

Lúc ấy những kẻ hắn trân trọng sẽ chẳng c.h.ế.t nữa. 

 

Trả thù xong, hắn lại chẳng biết làm gì tiếp theo, nên quanh quẩn trong cung như một bóng ma bị nhốt giữa bốn bức tường. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn từng thấy những người như vậy thời thơ ấu, họ gọi là phi tần điên dại trong cung lạnh.

 

Tiêu Chấp xem nhẹ hết, sống tới đâu hay tới đó. 

 

Hẳn là nhớ chuyện xưa, bỗng nghe tiếng ru thân quen, lòng động đậy. 

 

Hồi nhỏ hắn lắm khi nghịch ngợm, chỉ Ôn ma ma ru mới khiến hắn ngủ. 

 

Người ta nói trước khi c.h.ế.t sẽ nhớ lại đời mình, không thấy ai bắt, nhưng hắn theo tiếng ru mà đi tìm, không thấy kẻ bắt hồn mà lại gặp một nữ nhân. 

 

Khuôn mặt nàng chùng xuống, mắt vô thần, nhưng rõ ràng ngày trẻ cũng là mỹ nhân. 

 

Nàng hát bài ru ấy. 

 

Tiêu Chấp ngày ngày tới nghe, cái điện chật hẹp ấy bỗng là nơi duy nhất khiến hắn thấy dễ chịu.

 

Khi biết danh phận hắn, nữ nhân ấy không ngỡ ngàng, không sợ hãi.

 

Hắn mới nhận ra họ cùng loại người. 

 

Sống tới đâu hay tới đó. 

 

Tiêu Chấp bí mật điều tra nữ nhân ấy. 

 

Rồi, ôi thôi, đủ chuyện. 

 

Lúc nhớ tới nụ cười của nàng, hắn lại khẽ mỉm cười. 

 

Hỏi nàng học khúc ru ở đâu, nàng cúi đầu, mặt ít biểu cảm bỗng thoáng nét cười: 

 

“Là người thuở xưa, khi ta còn làm nha hoàn, người tốt với ta dạy ta hát.”

 

Có phải nàng cũng ăn năn? 

 

Nếu chỉ làm một nha hoàn nhỏ, liệu có vui hơn không? 

 

Tiêu Chấp vốn ghét kẻ tàn tâm độc ý, vậy mà bỗng thấy nàng đáng thương. 

 

Hắn ngày càng yếu, không đủ sức chạy nửa cung để nghe nàng hát, nên gọi nàng lại bên mình. 

 

Nếu hắn c.h.ế.t bất ngờ, chí ít còn có người biết mà thôi? 

 

Nhưng không ngờ, nàng rời đi trước hắn. 

 

Cũng phải thôi, hắn vốn chưa bao giờ giữ được điều gì. 

 

Hắn chậm rãi lại gần, khẽ lau sạch vệt m.á.u nơi khóe môi nàng. 

 

Rồi khép đôi mắt còn nóng ấm, thì thầm: 

 

“Nếu có kiếp sau, xin được làm một con chim nhạn, tung cánh giữa trời đất.”

 

- Hoàn văn -