Bà nhanh chóng lau khô nước mắt, lấy lại vẻ điềm tĩnh của một người trưởng thành tiếp đón khách: "Ngoài kia nóng lắm, mau vào trong ngồi đi."
Tôi cúi đầu, được bà nắm tay dắt đi, cứ thế bước vào sảnh tiệc mà không kịp đề phòng.
Vừa đi được hai bước, mẹ Bùi đột nhiên dừng lại, giọng nói lo lắng: "Tuệ Tuệ, con đừng hiểu lầm..."
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khung cảnh trang trí của lễ cưới.
Những bông lúa mì vàng óng xen lẫn hoa hướng dương, được tô điểm bởi đủ loại hoa lá mùa thu, tạo nên một khung cảnh đồng quê lãng mạn.
Bù nhìn đứng canh giữ hai bên, những chiếc giỏ tre và rau củ quả được bày biện theo phong cách đồng quê, một vầng trăng khuyết treo trên sân khấu...
Giống như một bức tranh sơn dầu của Van Gogh.
Cứ như từ mùa hè, bỗng chốc bước vào mùa thu.
Hơi thở của tôi như ngừng lại.
"Tuệ Tuệ, con đừng hiểu lầm, thời gian chuẩn bị cho hôn lễ gấp gáp quá, cách bài trí này là do thằng bé Bùi Sầm làm từ mấy năm trước, không kịp thay đổi nên..."