- Con trai tôi chưa bao giờ sống trong môi trường khắc nghiệt như vậy kể từ khi sinh ra… Chưa bao giờ! Đây là nghiệp chướng gì thế này! Tất cả là lỗi của tôi! Tại sao tôi lại cưới Avery cho nó? Có bao nhiêu phụ nữ, vậy mà tôi lại chọn con hồ ly này!
Trong phòng, hơi thở của Elliot dần ổn định. Avery đưa tay ra và chạm vào trán anh. Mặc dù Elliot ẩm ướt, nhưng nhiệt độ cơ thể anh vẫn bình thường.
Vì sợ anh sẽ thức dậy vì khát vào ban đêm, cô ra khỏi giường và rót một cốc nước, rồi đặt lên bàn cạnh anh.
Khi Avery thức dậy vào sáng hôm sau, không thấy Elliot đâu cả. Cô cầm điện thoại lên và xem giờ.
Đã hơn tám giờ sáng.
Elliot gửi cho cô một tin nhắn ngay sau sáu giờ sáng
(Đêm qua anh ngủ rất ngon, vì vậy anh sẽ đi trước.)
Má Avery lập tức đỏ bừng. Đó chỉ là tin nhắn của anh, vậy tại sao cô lại cảm thấy ấm áp? Sau đó, cô tìm thấy điều khiển từ xa và tắt lò sưởi.
Sau khi rửa mặt và rời khỏi phòng, Laura gọi cô đi ăn sáng.
- Tình hình giữa con và cậu ấy bây giờ thế nào? - Laura đưa bữa sáng và đồ dùng cho cô.
- Tình hình gì? - Avery giả vờ không hiểu.
- Đừng giả vờ bối rối. Con không muốn ly hôn với cậu ấy sao? Mẹ nghĩ hai đứa không thể tách rời nhau được. - Laura ngồi đối diện với cô và nhìn cô.
Rồi bà nói thêm.
- Cậu ấy không muốn ly hôn với con chút nào, và cậu ấy có vẻ rất thích con.
- Mẹ ơi, anh ấy thích con thì sao? Giá trị của con không nên được xác định bởi một người đàn ông. - Avery thở dài.
- Nhưng cậu ấy sẽ không ly hôn với con. Con sẽ làm gì? - Laura bất lực.
- Nếu thực sự không thể thành công. Con sẽ đi học ở nước ngoài.
- Tuyệt quá!
- Mẹ, ăn thôi. Đồ ăn sẽ không ngon nếu để lạnh.
Avery cảm thấy mỗi hơi thở của mình đều tràn ngập mùi hương của anh. Sau bữa sáng, cô phải đi tắm.
Elliot bước ra khỏi phòng tắm, quấn mình trong khăn tắm. Anh đi đến tủ quần áo và thay quần áo trước khi đến phòng ăn để ăn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà Cooper hơi bối rối khi nhận thấy anh mặc ít quần áo hơn.
- Cậu Elliot, cậu không lạnh sao?
- Tôi không lạnh, hôm nay tôi thấy khỏe hơn.
- Tuyệt quá! Lát nữa bác sĩ sẽ đến. Để bác sĩ khám cho cậu.
- Không cần đâu. Lát nữa tôi sẽ đến công ty.
Những lời của Elliot khiến bà Cooper sửng sốt. Trước khi đến thăm Avery hôm qua, anh trông hốc hác và ốm yếu, nhưng hôm nay, anh trông hoàn toàn bình thường. Uống hết số thuốc đó không hiệu quả bằng việc dành cả ngày bên Avery sao?
Khi Elliot đến công ty, một số giám đốc điều hành không thể không đi theo anh đến văn phòng.
- Anh Foster, anh đã bình phục hoàn toàn chưa? Không phải là nghiêm trọng lắm sao?
- Blah, blah, blah! Anh Foster chỉ bị cảm lạnh và sốt. Nghiêm trọng đến mức nào chứ? Vì anh ấy đang ở công ty, nghĩa là anh ấy gần như đã khỏi rồi.
- Đúng vậy! Anh Foster, nếu anh thấy không thoải mái, anh có thể quay lại nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Chúng tôi sẽ gửi email cho anh nếu có việc gì khẩn cấp với công ty. Anh có thể làm việc tại nhà.
Elliot phớt lờ mối lo lắng của họ và quay sang Chad.
- Gọi Chelsea đến đây.
Chad gọi ngay cho Chelsea, và những người khác khôn ngoan rút lui.
- Elliot, sao anh đột nhiên đến làm việc thế? Bác sĩ có cho phép anh đến làm không? - Chelsea lo lắng khi thấy anh trông không khỏe.
- Chelsea, sinh nhật bố cô sắp đến rồi, đúng không?
Chelsea thoáng ngạc nhiên, và cô trả lời.
- Vâng, là cuối tuần này. Em không nói với anh vì anh bị ốm.
- Tôi sẽ đến đó. - Elliot nói.
Chelsea mỉm cười, và trái tim cô tràn ngập niềm vui.
- Được rồi! Em lo là anh sẽ không đi! Bố em chắc chắn sẽ rất vui khi thấy anh.
- Chelsea, tôi đã có vợ. Tôi sẽ tham dự tiệc sinh nhật của bố cô vì anh trai cô đã mời vợ tôi. - Elliot giải thích, phá tan mọi tưởng tượng của cô.