Không khí lạnh lẽo của đêm tràn vào xe, hòa vào tóc Avery và làm dịu đi sự căng thẳng của cô.
Elliot đã nói rằng anh không phải là người duy nhất dành cho cô. Từ đó, cô nghĩ rằng miễn là cô vẫn kiên quyết ly hôn, một ngày nào đó anh có thể đồng ý.
Sự lo lắng của cô dịu đi thành nhẹ nhõm với suy nghĩ an ủi đó.
Khi họ đến dinh thự, bà Cooper và tài xế giúp Elliot ra khỏi xe.
Avery thấy anh đang được chăm sóc, vì vậy cô lặng lẽ trở về phòng mình.
Không lâu sau, bà Cooper xuất hiện trong phòng cô và nói.
- Cậu Elliot sẽ không để bất kỳ ai chạm vào cậu ấy, thưa cô. Có lẽ cô nên thử xem! Cô chỉ cần lau mặt cậu ấy và giúp cậu ấy thay quần áo thôi.
Lau mặt và thay quần áo cho anh ấy?
Avery sẽ không phản đối nếu Elliot vẫn còn trong trạng thái thực vật, nhưng anh không phải!
Anh có thể đã uống quá nhiều, nhưng anh không bất tỉnh.
Cô không quên cuộc cãi vã giữa họ trên xe trên đường về nhà.
- Sao không để anh ấy ngủ như vậy? Anh ấy có thể tắm rửa và thay đồ khi thức dậy vào buổi sáng. Cứ để anh ấy như vậy. - Avery gợi ý.
- Làm sao chúng ta có thể làm thế được, thưa cô? Hãy đến và thử với tôi xem! Có lẽ cậu ấy sẽ ít phản đối hơn nếu cô là người giúp cậu ấy thay đồ. - Bà Cooper thốt lên trong sự sửng sốt.
Cánh cửa phòng ngủ chính mở toang khi Avery đến, và Elliot đang nằm trên giường trong giấc ngủ im lặng.
- Cậu Elliot đã uống quá nhiều rượu, nên cậu ấy có thể thức dậy vào giữa đêm và nôn mửa… Tốt hơn là nên có ai đó ở lại và trông chừng cậu ấy. - Bà Cooper đẩy Avery về phía giường và nói.
Lúc này, Avery đã biết bà Cooper sắp đề xuất điều gì.
Tuy nhiên, bà Cooper đã ngắt lời cô trước khi cô kịp từ chối.
- Đây là giai đoạn quan trọng trong quá trình hồi phục chân của cậu ấy. Bác sĩ nói rằng bị thương ngay bây giờ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quá trình phục hồi chức năng sau này. Cô sẽ chỉ ở lại với cậu ấy đêm nay thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khuôn mặt Avery nhăn nhó khi cô cố kìm lại những lời phản đối mà cô sắp nói ra trước đó.
Bà Cooper nói đúng, và cô không có lý do gì để từ chối.
- Cô có thể đợi cho đến khi cậu Elliot ngủ một chút rồi mới lau mặt cho cậu ấy... Nếu cô không thể bắt cậu ấy thay đồ ngủ, cô có thể giúp cậu ấy cởi đồ... Và để cậu ấy ngủ như vậy... - Bà Cooper vừa nói vừa bước về phía cửa phòng.
Avery cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Khi bà Cooper ra khỏi phòng, cô bước đến bên giường.
Mắt Elliot nhắm nghiền và hơi thở nặng nhọc. Má anh ửng hồng một cách lạ thường, và cô tự hỏi anh đã uống bao nhiêu.
Avery vào phòng tắm, rồi quay lại với một thau nước ấm.
Cô đặt thau nước lên tủ đầu giường ở đầu giường, rồi ngồi xuống mép giường và bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của Elliot.
Anh cảm nhận được cô chạm vào áo anh, và tay anh nắm chặt lấy cánh tay cô theo phản xạ. Cùng lúc đó, mắt anh mở to, lộ ra vẻ cực kỳ thận trọng.
- Buông ra. Hoặc tự cởi nó ra. - Avery nói và nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Elliot không muốn làm bất cứ điều gì. Đầu anh đau như búa bổ. Lý trí vẫn chưa thoát khỏi anh, nhưng cơ thể anh đã tê liệt vì rượu.
Anh buông tay cô, và Avery tiến hành cởi áo và tháo thắt lưng thành công. Ngay khi cô sắp cởi quần anh, bàn tay to lớn của Elliot đã nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Lần này, anh nắm chặt hơn.
- Ai cho em vào phòng anh? Ai cho em cởi quần anh? Em luôn là một người phụ nữ buông thả như vậy sao? - Anh gầm lên và n.g.ự.c anh nhấp nhô.
Avery bối rối.
Đây có phải là sức mạnh của rượu không?
Có lẽ anh sẽ không nhớ bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra đêm đó khi anh thức dậy vào sáng hôm sau
Nghĩ vậy, Avery giải phóng sự ức chế của mình. Cô đẩy tay anh ra, nắm lấy cạp quần anh và giật mạnh ra sau vài cú giật mạnh.
Lông mày Elliot nhíu chặt và anh trừng mắt nhìn cô một cách hung dữ.
Cô không để ý đến anh và tiếp tục đổ quần áo vào giỏ đựng đồ giặt. Sau đó, cô nhặt chiếc khăn mặt từ thau nước ấm, vắt khô và bắt đầu chấm chiếc khăn ấm lên khuôn mặt giận dữ của Elliot.