Avery sẽ không giao những gì cha cô để lại cho cô cho bất kỳ ai. Cô từ chối để bất kỳ ai lấy nó khỏi cô.
Lời nói của cô rất gay gắt, nhưng Elliot không những không sợ mà còn thấy buồn cười.
- Anh cười cái gì thế? - Avery hỏi khi cô nhìn thấy nụ cười của anh.
- Em. Em tự cho mình là đúng, kiêu ngạo và đang tự đào huyệt chôn mình. - Anh chế giễu.
Avery có thể ép mình chấp nhận hai điều đầu tiên, nhưng anh có ý gì khi nói cô tự đào huyệt chôn mình?
- Quay lại phòng của em đi! Chỉ cần nhìn em thôi là anh đã thấy đau đầu rồi. - Khuôn mặt Elliot đột nhiên tối sầm lại, giọng anh trầm và sâu.
- Tôi không làm gì cả. Chắc anh bị đau đầu vì anh đang ốm. Anh không có bác sĩ gia đình sao? Tôi có nên gọi cho anh ta không? - Avery nói một cách thờ ơ.
- Cút đi! - Elliot gầm gừ qua kẽ răng.
Avery trở về phòng với tâm trạng tồi tệ. Cô đóng máy tính xách tay, bước đến giường và nằm xuống.
Cô đã hết yêu Cole từ lâu rồi. Nếu không có cuộc gọi của Cassandra, cô sẽ không bao giờ nghĩ về họ cũng như không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào mà cô đang trải qua.
Ý nghĩ về việc Cole là một tay cờ b.ạ.c và đang gặp nguy hiểm khiến cô có cảm giác kỳ lạ và phức tạp.
Mọi ký ức của cô với anh đều bị hủy hoại, và cô thậm chí còn cảm thấy hơi ghê tởm. Giống như thể cô đang ở trong một chương trình truyền hình kỳ lạ nào đó mà cô không bao giờ thực sự tiếp xúc với thực tế và cô đang sống trong một lời nói dối.
Giữa những suy nghĩ hỗn độn của mình, cô ngủ thiếp đi.
Một chiếc xe dừng lại ở biệt thự Foster lúc 2 giờ sáng. Bà Cooper bị đánh thức bởi vệ sĩ trực đêm. Bà vội vã chạy vào phòng khách và nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Rosalie.
- Gọi Avery Tate xuống đây! - Rosalie hét lên trước khi ngồi xuống ghế dài.
Bà Cooper ngay lập tức chạy đến phòng ngủ dành cho khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Avery uể oải bước vào phòng khách năm phút sau đó.
Bầu không khí căng thẳng trong phòng ngay lập tức đánh thức cô.
- Tôi luôn nghĩ rằng cô là một cô bé ngây thơ, nhưng cô đã nói dối tôi suốt thời gian qua! Tôi không bao giờ biết cô hẹn hò với Cole. Tại sao cô không nói với tôi?! Nếu tôi biết điều này ngay từ đầu, tôi đã không bao giờ biến cô thành vợ của Elliot! Mọi chuyện này thật vô lý! - Rosalie quát lên và bà run rẩy vì tức giận.
- Không ai trong số các người hỏi tôi về điều đó, cũng không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Các người chỉ đối xử với tôi như một con tốt. Nếu các người khó chịu vì con tốt mà các người chọn là một quân cờ bị vấy bẩn, thì các người chỉ có thể tự trách mình thôi. - Avery nói một cách thản nhiên.
Rosalie đứng phắt dậy và loạng choạng đi về phía Avery.
- Được thôi, cứ cho là tôi sai đi! Nhưng cô có gì để nói về việc gài bẫy Cole tối nay?
- Tôi gài bẫy anh ta ư? Bà đang nói về việc anh ta gặp rắc rối sau khi đánh bạc à?
Câu trả lời của Avery khiến Rosalie không nói nên lời.
- Bà biết rất rõ rằng sẽ chẳng có ai động đến anh ta nếu anh ta không tự mình đi tìm rắc rối. Thay vì giáo dục anh ta, bà lại đổ lỗi cho tôi. Điều này có nghĩa là việc tôi là một phần của gia đình Foster tự nó đã là một tội lỗi rồi. - Mắt Avery đỏ lên khi cảm xúc lấn át cô.
Rosalie không thể kiềm chế được nữa và tát mạnh vào mặt Avery. Âm thanh lòng bàn tay bà đập mạnh vào má Avery vang vọng khắp phòng khách rộng lớn.
Má Avery nóng bừng và sự căm ghét dâng trào trong mắt cô.
- Đúng vậy, tôi cố tình gài bẫy Cole. Anh ta phản bội tôi và tôi muốn trả thù. Ngoài ra, miễn là tôi ở bên Elliot, bà có thể quên chuyện có cháu đi. - Avery nói bằng giọng rõ ràng và ổn định hơn nhiều so với trước.
Rosalie giơ tay lên một lần nữa để tát Avery một cái nữa, nhưng năng lượng đột nhiên thoát ra khỏi cơ thể bà và bà ngã xuống ghế dài.
Avery không với tay ra giúp bà, nhưng bà Cooper đã chạy đến.
Elliot đi từ cầu thang xuống ngay sau đó. Anh mặc một chiếc áo choàng lụa màu xám và khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị.
Avery không muốn nhìn thấy anh chút nào. Thậm chí không muốn nhìn thấy anh dù chỉ một giây.