Khi Mắt Anh Ấy Mở Ra

Chương 66



Avery đang trong quá trình siêu âm tại một bệnh viện quận không rõ tên.

- Các em bé đang phát triển tốt... Quay lại để siêu âm khi cháu đạt mốc năm tháng nhé. - Bác sĩ nói.

- Cảm ơn bác sĩ. - Avery nói và thở phào nhẹ nhõm.

- Đừng nhắc đến chuyện đó. Tôi rất thân thiết với mẹ cháu hồi còn đi học. Bà ấy nói với tôi rằng người cha không muốn có con, vì vậy cháu đã đi xa đến tận đây để kiểm tra... Avery, việc nuôi hai đứa trẻ một mình sẽ không dễ dàng! - Bác sĩ nói và đưa một bản sao siêu âm cho Avery.

Avery cầm bản sao siêu âm, mỉm cười và nói.

- Không sao đâu. Cháu có thể làm được!

- Miễn là cháu đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Cháu sẽ đi ngay bây giờ. Lần sau, cháu sẽ gọi lại cho cô trước khi cháu và mẹ đến. - Avery nói, rồi rời khỏi phòng khám.

Laura thấy cô bước ra, liền tiến đến gần cô và hỏi.

- Các em bé thế nào rồi? Mọi thứ ổn chứ?

- Mọi thứ đều bình thường. Mẹ có mệt không? Con kiệt sức rồi! - Avery vừa nói vừa ngáp. Đêm qua, cô đã không ngủ.

Sau khi rời khỏi biệt thự Foster lúc sáu giờ sáng, cô đã gặp Laura và đi xe buýt xóc nảy ba giờ đồng hồ ra đây.

Cô gần như ngủ thiếp đi trên xe buýt một vài lần, nhưng cô vẫn cố gắng. Bây giờ khi kết quả kiểm tra đã ổn, gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai cô, và cô không muốn gì ngoài việc ngủ ngon.

- Chúng ta có nên thuê một phòng ở nhà nghỉ và nghỉ ngơi một chút không?

Khuôn mặt mệt mỏi của Avery khiến Laura đau lòng.

- Chúng ta sẽ mất thêm ba giờ nữa để quay lại! Chúng ta nên đi ngay bây giờ. - Avery lắc đầu và nói.

- Chúng ta hãy kiếm gì đó để ăn trước đã. Cả ngày nay con chưa ăn gì cả. Con không đói sao? - Laura nói rồi nắm tay Avery và dẫn cô ra khỏi tòa nhà.

- Con đoán là con khá đói. - Avery nói và vuốt ve bụng dưới của mình.

- Cảm giác hơi khác so với trước đây. Con vẫn chưa thấy bụng, nhưng ở đây thấy khó khăn. - Cô nắm tay mẹ và đặt lên bụng mình.

- Điều này không là gì so với cảm giác khi con bắt đầu thấy bụng và đến giai đoạn cuối của thai kỳ... - Laura nói, rồi thở dài.

Rồi bà nói tiếp.

- Thời gian trôi qua thật nhanh. Chúng đã được bốn tháng tuổi rồi.

- Đúng không? Sẽ không lâu nữa chúng sẽ chào đời. - Avery nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sự phấn khích và lo lắng thoáng qua trong mắt cô khi cô nói những lời đó.

- Cuộc ly hôn của con với Elliot... Mọi chuyện thế nào rồi? - Laura hỏi.

- Anh ấy bướng bỉnh kinh khủng. Con càng nhắc đến chuyện ly hôn, anh ấy càng không muốn làm vậy. Vì vậy, con đã quyết định sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa. - Avery lắc đầu và nói.

- Giờ nghĩ lại thì, mẹ nghĩ mẹ chưa từng chính thức gặp nó! - Laura thở dài.

- Gặp nhau thì có gì chứ? Anh ấy lạnh lùng với tất cả mọi người. Gặp anh ấy chỉ làm mẹ khó chịu thôi. - Avery nhẹ nhàng nói.

Laura không đồng ý và nói.

- Cậu ấy trẻ và giàu có, nên việc cậu ấy hăng hái là điều tự nhiên. Cậu ấy không giống như những người bình thường như chúng ta, nên con không thể nhìn cậu ấy theo góc độ đó.

- Mẹ nghĩ tại sao chúng ta lại ở đây vào lúc này? Tại sao mẹ lại đứng về phía anh ấy? - Avery bĩu môi.

Laura cười ngượng ngùng, rồi nói.

- Chúng ta đi ăn thôi. Chúng ta sẽ đi sau.

Trên đường trở về thành phố, Avery ngủ thiếp đi và tựa đầu vào đùi Laura. Trong khi Laura nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, ngón tay bà vô tình chạm vào má trái của cô.

Avery hít một hơi thật sâu và lẩm bẩm trong lúc ngủ.

- Ối… Đau quá…

Laura chuyển ánh mắt sang má cô. Bà sẽ không nhận ra điều gì nếu bà không nhìn kỹ vì Avery đã thoa một lớp kem nền dày.

- Mặt con sao thế, Avery? - Laura hét lên, đánh thức Avery dậy.

- Có chuyện gì vậy, mẹ? - Avery mở mắt và nói.

Laura chạm vào má con gái bà, và Avery giật mình vì đau.

- Mặt con sao thế? Ai đánh con? Có phải Elliot không?

Tim Laura thắt lại.

- Không… Tối qua con đã cãi nhau với mẹ anh ấy… Sao con không nghĩ đến chuyện khiến mẹ anh ấy buộc anh ấy ly hôn với con? Con đoán là cách đó không hiệu quả. - Avery thản nhiên nói.

- Con gái ngốc! Đừng nghĩ ra chuyện nực cười này chỉ để ly hôn! - Laura thở dài.

Rồi bà nói thêm.

- Sao sáng nay con không đi lấy thuốc khi đến bệnh viện?