- Còn con thì sao? Anh ấy chưa bao giờ đối xử tôn trọng với con, thậm chí chỉ một ngày? - Avery nói và đặt tách trà lên quầy bếp, rồi quay lại phòng.
- Hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Cậu ấy hơi xa cách với con cũng là điều dễ hiểu. Quên quá khứ của cậu ấy đi. Tập trung vào con người cậu ấy ở hiện tại và tương lai… - Laura nói.
- Tại sao mẹ lại lên tiếng bênh vực anh ấy? Mẹ nghĩ anh ấy đột nhiên có thể tìm thấy chút lòng tốt trong trái tim để cho con giữ bọn trẻ sao? - Avery nhướng mày bối rối và hỏi.
Laura im lặng.
- Mẹ chắc là cậu ấy có lý do để không muốn có con. Mẹ nghĩ việc cậu ấy sẵn sàng nuốt lòng tự trọng và đến đây xin lỗi con là dấu hiệu cho thấy cậu ấy thực sự quan tâm đến con. - Bà nói sau một hồi im lặng.
- Con đi ngủ đây. Đầu con đau quá. - Avery bịt tai bằng tay và nói.
Thấy cô kiên quyết từ chối, Laura không còn gì để nói nữa.
Bà bước ra khỏi phòng và định xuống tầng dưới để thuyết phục Elliot rời đi.
Avery thở dài nặng nề khi mẹ cô rời khỏi phòng…
Cô đau đầu dữ dội. Đau đến mức cô không thể nghĩ được gì.
Chỉ nghĩ đến tên và khuôn mặt của Elliot thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy như có một sức mạnh vô hình quấn quanh cổ họng mình.
Laura trở về nhà khoảng hai mươi phút sau.
Bà bước vào phòng và thở dài khi thấy Avery ngủ say.
Elliot vẫn ở tầng dưới.
Anh từ chối rời đi bất kể Laura nói gì.
Bà định bảo Avery đi nói chuyện với anh nhưng giờ bà chỉ có thể để cô nghỉ ngơi vì cô đã ngủ rồi.
Còn Elliot…
Họ chỉ có thể cầu nguyện rằng mưa sẽ sớm tạnh.
Mưa kéo dài suốt đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên thực tế, mưa càng nặng hạt hơn vào cuối đêm và cuối cùng chuyển thành một cơn giông bão dữ dội.
Laura giật mình tỉnh giấc vì tiếng mưa vào giữa đêm.
Bà muốn kiểm tra Elliot, nhưng bà quá sợ sẽ gặp phải kết quả tương tự nên bà buộc mình phải nằm trên giường.
Vào lúc sáu giờ sáng hôm sau, Laura mặc áo khoác và chạy xuống cầu thang.
Đây là một khu phố cũ, vì vậy chỉ cần một đêm mưa lớn là khu vực này đã bị ngập lụt.
Không thấy Elliot đâu, Laura thở phào nhẹ nhõm.
Thật tuyệt nếu cuối cùng anh quyết định ly hôn sau chuyện này.
Điều bà sợ là mọi thứ lại trở về như cũ.
Vào lúc 11 giờ sáng tại trụ sở Tập đoàn Sterling, Jun vội vã xuất hiện tại văn phòng của Elliot ở tầng cao nhất.
- Này, Chad. Tôi không thể liên lạc được với Elliot, vì vậy tôi đến để kiểm tra mọi thứ. Tối qua anh ấy đã cãi nhau rất to với Avery. Tôi đoán là họ lại cãi nhau sau khi rời đi.
Chad đã dần quen với những cuộc cãi vã của họ.
- Tôi nghe nói Avery đã đi tham quan Trust Capital sáng nay. - Anh nói.
- Đó chính xác là lý do tại sao tôi ở đây. Cô ấy đã đến đó cùng với nhóm quản lý của cô ấy. Tôi gần như chắc chắn rằng cô ấy sẽ không bán cho Elliot sau vụ bê bối đêm qua. - Jun nói.
Chad rót một cốc nước cho Jun, rồi nói sau một lúc cân nhắc.
- Nếu cô ấy thực sự quyết định làm việc với Charlier Tierney, thì chúng ta không thể làm gì khác được nữa.
- Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy đã đi quá xa! Elliott đã làm gì sai? Anh ấy chỉ nói dối một chút vì lòng tốt của mình. Lý do duy nhất anh ấy nhờ tôi che chở cho anh ấy là vì anh ấy lo rằng Avery sẽ quá kiêu hãnh để chấp nhận sự giúp đỡ của anh ấy… - Jun nói khi anh quyết tâm đứng về phía Elliot.
- Cậu vẫn còn trẻ, Jun. Ông Foster không chỉ nghĩ đến việc mua lại Tate Industries vì lòng tốt. Công ty không tệ như cậu nghĩ đâu. Nó có một số giá trị.
- Hả?
- Dù sao thì Avery Tate cũng là phụ nữ, nên cô ấy sẽ dễ xúc động hơn. Lý do cô ấy buồn bã không phải vì tiền, mà vì cô ấy cảm thấy tình cảm của mình bị phản bội.