Khi Mắt Anh Ấy Mở Ra

Chương 87



Hẳn là Elliot phải lạnh lắm khi đứng ngoài trời trong đêm đông giá lạnh như thế này.

Một chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe trước khách sạn. Cửa mở, Jun và Tammy bước ra khỏi xe. Tuy nhiên, một chiếc xe khác dừng lại trước mặt cả hai sau khi họ bước ra khỏi xe.

Đó là Ben.

- Ben. – Jun chào.

- Cậu đang làm gì ở đây? – Ben hỏi.

- Tôi đưa bạn gái tôi đến đây để tìm Avery. – Jun trả lời.

Trong khi hai người trò chuyện, Tammy bước đến gần Avery và ôm cô.

- Tôi cũng đến vì cô ấy. Hay là tôi giao cho cậu tại đây. Tốt nhất là để cô ấy đến nhà Elliot. – Ben nheo mắt nhìn Avery cách đó không xa.

- Được thôi. Đừng lo lắng. Bạn gái tôi sẽ xử lý được. – Jun trả lời.

- Nếu không phải vì bạn gái của cậu thì hai người họ sẽ không có kết cục như thế này. – Ben cười khẩy.

- Bạn gái tôi vừa công khai lời nói dối trước… – Jun đỏ mặt vì xấu hổ.

- Thôi bỏ đi. Bây giờ thảo luận chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Tôi đi trước đây. – Ben ngắt lời.

 Jun gật đầu.

Sau khi Ben rời đi, Tammy nắm tay Avery và dẫn cô vào xe của Jun.

- Jun, chúng ta đến chỗ em nhé.

Jun làm một cử chỉ OK. Trong gương chiếu hậu, anh nhìn thấy mái tóc ướt và gương mặt nhỏ thờ ơ của Avery.

Mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng anh có thể biết rằng cô không vui. Cái kết chua chát đêm qua đã khiến hai bên đau khổ và không ai bước ra ngoài mà không bị thương.

Khi xe dừng lại ở lối vào biệt thự Lynch, Tammy dẫn Avery ra khỏi xe. Cùng lúc này, Tammy liếc nhìn Jun, ra hiệu cho anh rời đi. Sau đó, Jun khôn ngoan lên xe và lái đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi Tammy đưa Avery vào trong, cô làm dịu sự lo lắng của Avery bằng cách mỉm cười và nói.

- Bố mẹ tớ ngày nào cũng về rất muộn. Để tớ đưa cậu đến phòng của tớ. Giường trong phòng tớ đủ lớn để chúng ta ngủ.

Avery liếc nhìn phòng khách, rồi máy móc đi theo Tammy lên lầu. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Tammy, và cô chỉ đồng ý đến vì cô không muốn về nhà và để mẹ cô nhìn thấy cô trong bộ dạng luộm thuộm.

- Avery, cậu có thể mặc quần áo của tớ. Chúng ta có cùng kích thước và cậu có thể mặc bất cứ thứ gì của tớ.

Sau khi Tammy đưa Avery vào phòng, trước tiên cô mở phòng thay đồ và để cô ấy tự chọn quần áo.

Avery nhìn vào hàng loạt quần áo, túi xách, đồng hồ, giày dép rực rỡ… Trong chốc lát, cô đã bĩnh tĩnh lại rất nhiều.

- Mình không thể chìm đắm trong đau khổ. – Cô vô thức bước ra khỏi tủ.

- Avery, có chuyện gì thế? – Tammy đi theo cô và hỏi.

Avery lắc đầu. Cô phải tự vực mình dậy, phải lo cho bản thân và hai đứa con trong bụng một cuộc sống tốt đẹp. Nếu cô buồn chán, cô sẽ chẳng nhận được gì ngoài một thất bại thảm hại.

Tammy đoán được tâm trạng của Avery qua vẻ mặt đau khổ của cô.

- Avery, cậu làm tốt lắm! Nếu là tớ, tớ sợ là mình không kiềm được nữa rồi. Mặc dù tớ nghĩ cậu có thể sống tốt hơn Elliot, nhưng sống một mình vẫn tốt hơn nếu như quá đau khổ khi ở bên anh ta. – Tammy nắm tay cô và thẳng thắn nói.

- Nỗi đau của tớ là của riêng tớ. Nếu tớ không thích anh ấy thì tớ đã không phải chịu đựng điều này. – Avery lẩm bẩm.

Tammy dẫn cô đến phòng tắm và nói.

- Không nhiều người có thể cưỡng lại sức quyến rũ của anh ta. Anh ta thật xuất chúng! Anh ta giống như một ngọn đèn, và đó không phải lỗi của cậu. Đừng suy nghĩ quá nhiều và hãy tắm trước. Sau đó ngủ một giấc thật ngon.

- Tối nay Chelsea đến gặp tớ. 

Avery dừng lại trước cửa phòng tắm, do dự một lúc rồi cuối cùng hỏi.

- Elliot có chuyện gì không ổn à?

Tammy nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Avery thì hít một hơi thật sâu và nói.

- Trận mưa đêm qua là trận mưa rào lớn nhất trong mười năm qua, nhiệt độ đã xuống dưới mười độ. Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ không nằm liệt giường như anh ta sau một đêm mưa đá. Tớ đoán là vì anh ta đang hồi phục sau một căn bệnh nghiêm trọng, và cơ thể anh ta tương đối yếu.