Avery bị sốc. Laura và Jack đã ly hôn khi Avery còn nhỏ, và cô quá bận rộn với công việc riêng của mình đến nỗi không có thời gian quan tâm đến cuộc sống của mẹ mình. Do đó, Avery hoàn toàn không biết Laura đã tiết kiệm tiền như thế nào.
- Không sao nếu con không muốn ra nước ngoài... Mẹ đang nghĩ, tại sao chúng ta không mua một ngôi nhà nhỏ hơn? Cả hai chúng ta đều chịu đựng một chút thì không sao, nhưng chúng ta không thể để bọn trẻ buồn được! - Laura tiếp tục.
- Mẹ ơi, chúng ta thực sự có nhiều tiền như vậy sao? - Avery hỏi.
- Chúng ta vẫn có thể trả tiền đặt cọc. - Laura trả lời.
- Ồ... Vậy thì không cần vội. Các em bé vẫn còn cách xa hàng tháng nữa! - Avery nói.
- Thời gian trôi qua nhanh lắm, và con nên cân nhắc kỹ lưỡng hơn.
- Mẹ ơi, lát nữa con sẽ ra ngoài. Bố của bạn con sẽ tổ chức sinh nhật vào tuần tới, và con phải mua quà. - Avery gật đầu.
- Con không thể lấy vào buổi sáng sao? Trời đang tối dần, và mẹ thấy lo lắng khi để con ra ngoài một mình. - Laura lo lắng.
- Bên ngoài có đèn đường. Con sẽ ổn thôi. - Avery nói.
- Được rồi. Quay lại sớm nhé. - Laura thốt lên.
Avery đứng dậy, lấy túi xách trên ghế sofa và đi ra ngoài. Cô gọi một chiếc taxi và đưa cho anh ta địa chỉ của Elliot.
Khuôn mặt gầy gò, hốc hác của Elliot cứ hiện lên trong tâm trí Avery, và cô không thể kiềm chế được sự thôi thúc muốn quay lại và xem thử. Hơn nữa, cô đã nghĩ ra một cái cớ.
Chiếc xe dừng lại ở cổng biệt thự của Elliot, và Avery bước ra khỏi xe. Cô nhận thấy có một số chiếc xe đang đỗ trong sân, và có vẻ như có rất nhiều người đến thăm anh. Người gác cổng nhận ra Avery và ngay lập tức mở cổng.
Avery bước vào trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chad là người đầu tiên nhìn thấy cô, và anh nhanh chóng thông báo cho những người trong phòng khách.
Bà Cooper sải bước ra chào Avery.
- Thưa cô! Cô đã về rồi!
- Tôi quay lại để lấy máy tính xách tay. - Avery nhẹ nhàng đáp lại.
Một thoáng bối rối thoáng qua trong mắt bà Cooper, và bà trả lời.
- Ồ... Sao cô không kiểm tra cậu Elliot? Cậu ấy lại bị ốm rồi, và bác sĩ nói hệ thống miễn dịch của cậu ấy bị rối loạn sau khi đi dưới trời mưa hôm nọ...
Avery thờ ơ với lời đề nghị đó. Cô đi theo bà Cooper vào phòng khách. Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn cô. Mới chỉ vài ngày, nhưng Avery cảm thấy mọi thứ ở đây đã trở nên xa lạ quá. Có lẽ vì họ nhìn cô lạnh lùng hơn trước, nhưng dù sao thì điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Theo họ, bệnh của Elliot là do lỗi của cô.
- Cô ơi, lên tầng hai đi! Máy tính xách tay của cô ở trong phòng cô. Không ai động vào nó cả. - Bà Cooper giục.
Avery do dự, bước lên phía trước và đi về phía tầng hai.
Sau khi Avery lên lầu, Chad nói.
- Chúng ta có nên lên không? Dù sao thì Chelsea cũng ở tầng hai. Tôi sợ là họ sẽ đánh nhau.
- Đừng lo cho họ. - Ben khoanh tay và nói nhẹ nhàng.
Avery đi lên tầng hai và đi thẳng đến cửa phòng ngủ của Elliot.
Cửa phòng ngủ mở.
Elliot nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, có lẽ đang ngủ say, trong khi Chelsea đang kỳ cọ cho anh bằng khăn ướt.