Khi Nam Phụ Si Tình Tỉnh Ngộ

Chương 10



“Người yêu cô ấy một cách hèn mọn chính là tôi. Cô ấy mãi mãi là nữ hoàng của tôi.”

Điều khiến tôi bất ngờ là cụ Cố – người hiếm khi lên mạng – lại đích thân đăng ký một tài khoản mới trong ngày hôm đó chỉ để chia sẻ bài đăng của tôi.

"Tôi không hề biết về mối quan hệ giữa cô ấy và tổng giám đốc Phó. Khi đồng ý nhận lời phỏng vấn của phóng viên Hứa, điều thúc đẩy tôi không phải vì ai khác mà chính là vì tấm lòng chính trực của cô ấy. Việc phơi bày sự thật là điều tối thiểu mà một tác giả nên làm. Sau khi tiếp xúc, tôi nhận thấy phóng viên Hứa có góc nhìn sắc bén, lập luận độc đáo và có sự hiểu biết riêng về xu hướng phát triển của thị trường. Trò chuyện với cô ấy khiến tôi cảm thấy rất vui, đồng thời cũng thấy an lòng khi biết thế hệ trẻ ngày nay có tư duy sáng suốt hơn chúng tôi ngày xưa."

Có sự hậu thuẫn của cụ Cố, các nhân vật lớn trong giới cũng không còn giữ kẽ. Họ lần lượt chia sẻ bài đăng của tôi và lên tiếng ủng hộ, đánh tan tin đồn tôi dùng quan hệ để leo lên vị trí hiện tại.

Dư luận lập tức đảo chiều.

"Hóa ra thực tập sinh kia thích chồng người ta?"

"Sao mặt dày thế nhỉ? Tán tỉnh không thành công thì quay ra bôi nhọ để phá hoại tình cảm của vợ chồng nhà người ta?"

"Không hỏi gì khác, chỉ hỏi cô ta khi nào trả nợ? Hơn 200.000 tệ, cô ta định trốn tránh đến khi nào!"

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Hu hu hu, chỉ có mình tôi đau lòng khi biết chồng tôi là một 'con cún ngoan ngoãn' thôi sao? Tôi không chấp nhận nổi!"

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của Quan Tình Nguyệt đã hoàn toàn sụp đổ.

Giới báo chí coi trọng nhất là sự thật. Với vụ việc lần này, Quan Tình Nguyệt gần như không còn cơ hội quay trở lại ngành báo nữa.

Đương nhiên, hình tượng "chồng ngoan" của Bùi Tư cũng được củng cố vô cùng vững chắc.

Vào ngày tôi quay trở lại làm việc, những đồng nghiệp từng xì xào sau lưng tôi về chuyện chồng tôi ngoại tình đều vây quanh tôi với vẻ mặt tò mò.

"Trời ơi, Tử Lê à, cô giấu kỹ thật đấy! Bọn tôi không hề biết chồng cô thế nhưng lại là tổng giám đốc Phó!"

"Bùi Tư là thần tượng của tôi đó! Lúc mới vào nghề, tôi đã mơ có ngày được phỏng vấn anh ấy. Thật sự là rất ngưỡng mộ cô Hứa đây!"

Tôi mỉm cười: "Không cần ngưỡng mộ đâu."

"Sao vậy?"

"Chồng tôi không tốt như các cô tưởng đâu. Ngày nào cũng khoe khoang, thỉnh thoảng còn ân cần quá mức làm tôi cứ thấp thỏm, không biết có phải anh ấy làm chuyện gì có lỗi với tôi hay không. Giờ tôi không dám vui vẻ quá nữa rồi."

Đồng nghiệp: "..."

Sau đó, tôi thực sự kiện Quan Tình Nguyệt ra tòa.

Tòa án đã ra lệnh thi hành án bắt buộc, buộc cô ta phải trả lại số tiền nợ, cùng với khoản bồi thường thiệt hại do vu khống gây ra.

Từ đó, tôi không còn gặp lại cô ta nữa.

Hai năm sau, tôi và Bùi Tư tổ chức hôn lễ.

Trong ngày cưới, anh ấy uống say, về nhà liền ôm chặt lấy tôi, lảm nhảm đủ điều.

"Lúc đó, anh đã trúng tiếng sét ái tình ngay khi nhìn thấy em. Cái miệng nhỏ này cứ líu lo như s.ú.n.g máy, b.ắ.n trúng tim anh rồi."

"Nghe em mắng Quan Tình Nguyệt, anh chỉ muốn đem miệng em đi thờ cúng, mỗi ngày đốt ba nén hương!"

? Đừng, cũng không cần thiết đâu!

Vài ngày sau, khi tôi đi chợ mua đồ, tình cờ gặp lại Quan Tình Nguyệt.

Cô ta đang dắt ba đứa trẻ, ăn mặc lôi thôi, dáng người sồ sề, chẳng còn chút dáng vẻ nào của nữ chính nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ba đứa bé khoảng một tuổi, la hét ầm ĩ. Một đứa còn có vệt nước mũi trên mặt, có lẽ vừa bị ngã, quần áo cũng bẩn thỉu, nhưng Quan Tình Nguyệt đã không còn sức để lau mặt cho con.

Chốc lát sau, một người đàn ông cao ráo bước đến.

Anh ta cao hơn 1m8, ngoại hình cũng ổn nhưng gù lưng, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.

"Lề mề quá, có mỗi việc trông con mà cũng không xong."

Quan Tình Nguyệt tức giận, hất tay đứa bé ra, chống nạnh mắng:

"Lục Cao Viễn, anh có ý gì? Lúc trước khi biết là sinh ba, tôi muốn ph-á th-ai, chính anh nhất quyết bắt tôi giữ lại! Khi đó anh hứa sẽ chăm sóc bốn mẹ con tôi. Kết quả thì sao? Ra tù rồi đến việc tìm một công việc cũng không xong, con cái càng không thể trông nổi. Giờ lại còn có mặt mũi đổ lỗi cho tôi?"

Nếu không phải cô ta gọi thẳng tên người này, tôi suýt chút nữa đã quên mất trong tiểu thuyết còn có một nam chính mà tôi chưa từng gặp mặt.

Nhìn kỹ thì… cũng chẳng có gì đặc biệt.

Bây giờ, Lục Cao Viễn có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn thay đổi.

Nghe Quan Tình Nguyệt nói xong, anh ta lập tức chửi bới:

"Là tôi ép cô cưới tôi, năn nỉ cô lên giường với tôi chắc? Nếu cô coi thường tôi thì nói thẳng ra, đừng có vòng vo!"

"Trước đây cô cứ bám theo mấy cậu ấm nhà giàu xin tiền, đến liêm sỉ cũng không cần. Giờ bị người ta đá rồi lại quay ra trút giận lên tôi? Không ai chiều cô nổi đâu!"

"Lục Cao Viễn, anh nói cho rõ ràng đi! Tôi đi vay tiền là vì ai hả?"

Cả hai tranh cãi ngày càng dữ dội.

Ba đứa trẻ gào khóc thảm thiết.

Người qua đường đều ngoái lại nhìn.

Đúng lúc này, Bùi Tư bước tới, tay còn xách theo một con cá.

"Em đang nhìn gì thế?"

"Không có gì đâu."

Anh ấy không để ý, nắm lấy tay tôi:

"Tối nay anh làm món cá hấp cho em, lần này là anh học được từ một vị đầu bếp cực kỳ nổi tiếng đấy. Hôm nay anh nhất định sẽ cho em thấy thế nào là trình độ đẳng cấp hơn hẳn!"

Tôi bật cười, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Bùi Tư.

"Sao vậy?"

Tôi lắc đầu nói: "Không có gì."

"Chỉ là... có những người được chia bài đẹp nhưng chính vì lòng dạ hẹp hòi, cuối cùng từ nữ chính lại trở thành nhân vật quần chúng."

"Còn có những người dù sinh ra chỉ là nhân vật quần chúng, nhưng nhờ nỗ lực của bản thân, vẫn có thể vươn lên trở thành nữ hoàng thực thụ."

Bùi Tư siết c.h.ặ.t t.a.y tôi:

"Em nói đúng, nữ hoàng của anh."

– HẾT –