Khi Nam Phụ Si Tình Tỉnh Ngộ

Chương 6



Tổng biên tập còn chưa kịp trả lời, tôi đã bật cười: "Chỉ cần mời người ta phỏng vấn là được bổ nhiệm thành nhân viên chính thức, vậy nếu cô không mời được, cô có dám cuốn gói đi không?"

Đồng nghiệp phía sau lập tức bênh vực Quan Tình Nguyệt: "Hứa Tử Lê, cô sao mà cay nghiệt thế. Tình Nguyệt nói vậy, chắc chắn là cô ấy đã có kế hoạch trong đầu, cô việc gì phải đả kích tinh thần của một thực tập sinh chứ?"

Tôi xoay xoay cây bút, cười nhạt: "Chỉ là nói đùa thôi mà, làm gì mà nghiêm túc vậy. Các người đùa cợt sau lưng tôi cũng không ít lần, tôi có chấp nhặt gì đâu?"

Đồng nghiệp đen mặt, còn muốn giải thích, nhưng tôi đã gập máy tính lại.

"Ai mời được ai thì mời, tất cả dựa vào bản lĩnh thôi."

Thực tế, lần phỏng vấn độc quyền này không chỉ quan trọng với Quan Tình Nguyệt, mà tôi cũng rất coi trọng.

Nếu tôi nhớ không nhầm, lần mở chuyên mục mới này không chỉ là bước ngoặt của tạp chí thương mại, mà còn là bước ngoặt sự nghiệp của nữ chính.

Trong nguyên tác, Quan Tình Nguyệt cũng giống như bây giờ, với tư cách là thực tập sinh đã chủ động nhận nhiệm vụ trong cuộc họp này. Cô ta có quan hệ không tầm thường với Bùi Tư, và quả nhiên đã thuận lợi có được buổi phỏng vấn độc quyền với anh ấy.

Không chỉ vậy, Bùi Tư còn đích thân giúp cô ta sửa bản thảo tin tức.

Dựa vào buổi phóng vấn đó, cô ta một bước lên mây, không chỉ chính thức được nhận vào làm việc ở tòa soạn, mà sau đó còn trở thành người phụ trách chuyên mục này.

Tạp chí thương mại cũng nhờ vào chuyên mục này mà dần vươn lên trở thành tạp chí phân tích ngành thương mại hàng đầu, sau đó còn mở một chương trình truyền hình chuyên biệt.

Với một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên tôi không muốn bỏ lỡ.

Chỉ là khác với Quan Tình Nguyệt, Bùi Tư không phải lựa chọn hàng đầu của tôi.



Không thể không nói, Quan Tình Nguyệt hành động cũng rất nhanh.

Buổi họp mới kết thúc trong ngày, buổi tối Bùi Tư đã nhận được điện thoại của cô ta.

Lúc đó Bùi Tư đang ôm gối nhỏ đứng ngoài cửa phòng tôi cò kè mặc cả.

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tại sao em không cho anh vào phòng? Anh muốn tìm hội Liên hiệp Phụ nữ để đòi lại công bằng!"

Còn tìm hội Liên hiệp Phụ nữ, giỏi quá nhỉ.

Tên này kể từ cái lần giả vờ mất ngủ, được ngủ lại giường tôi một đêm, thì đã hoàn toàn xé bỏ thỏa thuận sống riêng.

Tự ý đường hoàng bước vào phòng ngủ của tôi.

Tôi không chịu: "Nếu em nhớ không nhầm, anh vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi em mà."

"Không có gì mâu thuẫn cả, bây giờ anh đang định ngày ngày tiếp xúc để nảy sinh tình cảm, đây cũng là một phần trong kế hoạch theo đuổi của anh."

Hừ, đừng tưởng tôi không nhận ra ý đồ xấu xa của anh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc đang tranh luận, điện thoại của Bùi Tư reo lên.

Nhìn thấy số gọi đến, lông mày anh ấy lập tức nhíu chặt lại.

Nhìn biểu cảm này, tôi đã biết là ai rồi.

"Anh cứ nghe đi, hôm nay em gái tình thương mến thương của anh đã hùng hồn tuyên bố trước tổng biên tập rằng là sẽ lấy được bài phỏng vấn độc quyền với anh đấy."

"Anh đã bảo tìm người đuổi cô ta đi rồi, em lại không cho, giờ thì kéo theo cả đống rắc rối rồi đấy."

Bùi Tư lầm bầm, rồi đột nhiên phản ứng lại: "Phỏng vấn? Phỏng vấn gì?"

Thế là tôi liền tóm tắt lại cuộc họp hồi sáng cho anh ấy nghe.

Sau khi nghe xong, Bùi Tư lập tức tỏ ra không vui.

"Sao em lại nói mình không có khả năng? Anh sẽ bảo thư ký sắp xếp thời gian ngay, ngày mai em đến công ty anh, chúng ta làm một buổi phỏng vấn luôn!"

Vậy nên đây mới là trọng điểm à?

"Không cần đâu."

Tôi chần chừ một lát rồi nói: "Em cũng không định phỏng vấn anh..."

Bùi Tư im lặng.

Anh ấy ôm gối, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Bùi Tư giận rồi.

Lý do là vì lần phỏng vấn này, người tôi muốn tìm không phải là anh ấy.

Người tôi chọn tên là Cố Ấn Chi.

Là một người rất có m.á.u mặt của giới doanh nghiệp Thượng Hải.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Hồi ông ấy còn rất trẻ đã tham gia thương trường, mua bán cổ phiếu, thúc đẩy phát triển nền kinh tế thực.

Bây giờ Cố Ấn Chi đã hơn 70 tuổi, để mời được không hề dễ.

Nhưng dù xét theo công việc hay tư tâm, tôi đều muốn quen biết vị tiền bối này.

Tối hôm đó, hiếm hoi lắm Bùi Tư mới chịu ngủ riêng một đêm, tuy sáng hôm sau vẫn đưa tôi đi làm như thường, nhưng suốt cả ngày không "quấy rối" tôi, lúc đến đón tôi tan làm còn cố tỏ ra mặt nặng mày nhẹ.

Sợ tôi không nhận ra anh ta đang không vui.

Tôi bật cười, chọc vào vai anh ta: "Không phải chính anh nói là không nhận phỏng vấn sao?"

"Đó là không nhận lời người khác, em là người khác sao? Lần đầu tiên của chồng đặc biệt dành cho em, vậy mà em lại không thèm để ý! Giờ đây trái tim anh vỡ vụn đến mức quét mã QR cũng không ra nữa rồi."