Khi Nào Tuyết Tan?
Tôi vẫn còn khoác áo khoác của anh, nặng nề và ấm áp.
Gió đêm thổi qua, chiếc sơ mi mỏng trên người anh khẽ phồng lên.
Lờ mờ có thể thấy được vòng eo thon gọn săn chắc.
Tôi quay mặt đi, đưa tay vuốt nhẹ vành tai đang nóng bừng.
Nghĩ đến mục đích trở về nước của mình.
Nghĩ đến bệnh tình của Quả Nhi.
Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm.
Tôi chậm rãi bước lên một bước.
Phó Tư Niên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi bước thẳng đến trước mặt anh, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon của anh.
"Phó tiên sinh, tôi chẳng có gì để tặng anh."
"Nếu anh không chê..."
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Vì Phó Tư Niên đã cúi đầu xuống, hôn tôi.
13
Tài xế đưa chúng tôi đến một căn hộ gần bệnh viện nhất.
Toàn bộ tầng cao nhất của khu căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố này là của riêng Phó Tư Niên.
Trong thang máy riêng, Phó Tư Niên không nói một lời.
Chỉ ép tôi vào bức tường lạnh lẽo của thang máy, hôn tôi sâu và mãnh liệt.
Khi đầu óc tôi trở nên mơ màng, tôi lại bất giác nghĩ.
Trong ba năm qua, anh có từng ở bên người phụ nữ khác không?
Lý Thanh Vi, hay là ai khác?
Thực ra, điều đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Trong lồng n.g.ự.c dâng lên nỗi chua xót và cay đắng, đau đớn đến nghẹn thở.
Nhưng rồi lại bị những nụ hôn thuần thục của anh dẫn dắt, khiến tôi lạc vào cơn mê đắm.
Rõ ràng tôi mong anh động tình.
Nhưng khi anh thực sự động tình, tôi lại cảm thấy tủi thân.
Tiếng “ding” vang lên khi thang máy mở cửa.
Nụ hôn của Phó Tư Niên dừng lại ở khóe mắt tôi.
Giọt nước mắt mặn chát bị anh khẽ hút đi.
Trán anh tựa vào trán tôi: "Nguyễn Khinh Sương, em khóc cái gì?"
Tôi không biết trả lời sao.
Chỉ ôm chặt lấy eo anh: "Vết thương hơi đau."
Cơ thể anh căng cứng trong chốc lát.
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, nhưng rồi trong đôi mắt đó lại chậm rãi dâng lên sự tự giễu.
Tôi bỗng nhớ ra.
Ba năm trước khi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những lời cuối cùng tôi nói với anh.
Cũng là những lời dối trá để dỗ anh như thế này.
14
Trước khi ở bên anh, tôi luôn nghĩ Phó Tư Niên là một người thanh tâm quả dục.
Nhưng sau khi ở bên anh, tôi mới biết những lời đồn đại ngoài kia nực cười đến mức nào.
Anh có ham muốn rất mạnh.
Trên giường, anh luôn đòi hỏi không ngừng.
Nhưng nếu tôi không chịu nổi, chỉ cần khóc lóc nũng nịu cầu xin.
Dù mất kiểm soát đến đâu, anh cũng sẽ dịu dàng lại, kiên nhẫn dỗ dành tôi.
Nhưng lần này, dù tôi có khóc thế nào, cầu xin ra sao.
Anh cũng không chịu buông tha cho tôi.
Cuối cùng, tôi khóc đến khản giọng.
Khuôn mặt đầy vệt nước mắt.
Phó Tư Niên vẫn không có chút dấu hiệu nào muốn dừng lại.
Tôi không chịu nổi những cơn dày vò như thế.
Từng đợt sóng cuộn trào dồn dập.
Khiến tôi như bị rút cạn sức lực, đau đớn và kiệt quệ.
Tóc mai ướt đẫm, ngón tay cắm sâu vào cơ bắp căng cứng nơi cánh tay anh.
Cả người tôi như vừa được vớt lên từ trong nước.
Trong cơn mê loạn, tôi bỗng buột miệng gọi như một cách để tự cứu lấy mình: "Chồng ơi..."
Những động tác cuồng nhiệt lập tức dừng lại.
Thay vào đó là những nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mi mắt và khóe môi tôi.
Khi tôi còn đang nức nở, Phó Tư Niên siết chặt tôi vào lòng.
"Nguyễn Khinh Sương, gọi anh một tiếng chồng nữa đi."
"Tối nay anh sẽ tha cho em."
Nhưng tôi không chỉ gọi một lần.
Bởi vì Phó Tư Niên lần đầu tiên thất hứa.
Tôi gọi rất nhiều lần.
Anh vẫn không dừng lại.
Chỉ là dịu dàng hơn rất nhiều, rất nhiều.
Tôi không biết mình ngất đi lúc nào.
Cũng có thể là quá mệt mà ngủ thiếp đi.
Nửa đêm bỗng giật mình tỉnh dậy.
Phát hiện ra như mọi lần trước đây.
Tôi vẫn nằm trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh mà ngủ.
Anh cũng ngủ rất say.
Chỉ là khi ngủ, lông mày vẫn khẽ nhíu lại.
Tôi không nhịn được, đưa tay lên muốn vuốt phẳng những nếp nhăn giữa lông mày anh.