“Góc này đẹp đấy, ánh nắng chiếu vừa phải lên khuôn mặt, để em chụp cho chị một tấm.”
Tôi và cậu em trò chuyện vui vẻ, từ cưỡi ngựa đến thơ ca, rồi bàn về triết lý cuộc sống.
Lúc đó, một giọng nói lạnh lùng bất chợt vang lên.
“Chị đến học cưỡi ngựa hay đến tán tỉnh vậy?”
Nghe giọng nói này, nụ cười trên mặt tôi lập tức đông cứng, chỉ đành quay đầu lại với vẻ cứng ngắc: “Thật trùng hợp, Phó tiên sinh cũng ở đây.”
Hôm nay anh ấy mặc áo thun trắng, quần thể thao dây rút màu xám, trông rất trẻ trung.
Nhưng tôi không có tâm trạng để ngắm, vội vàng kéo giãn khoảng cách với cậu em, nhanh chóng xuống ngựa.
Kết quả là tư thế không đúng, người xoay ngược và ngã xuống.
Không chỉ té ngã bốn chi tréo ngoe, còn bị trật chân.
Cuối cùng, Phó Tư Đình bế tôi lên, đưa tôi vào phòng riêng của anh ấy.
Anh ấy nâng cao chân tôi, chườm túi đá lên mắt cá chân tôi, vừa cười cười hỏi: “Chị à, lần này Châu Dự lại làm tổn thương chị sao? Nên chị mới đến đây tán tỉnh người khác.”
Anh ấy đã cho tôi một cái cớ, tất nhiên tôi phải nắm lấy.
“Đúng, anh ấy…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Phó Tư Đình đã cắt ngang, “Nếu phải tìm người giải sầu, tại sao không tìm tôi?”
Tóc mái hơi rũ xuống che đi đôi mắt anh ấy, ánh nắng chiếu lên tóc tạo thành một lớp vàng nhạt.
Giọng anh ấy nhẹ nhàng, có chút buồn bã, dường như còn có chút cầu xin.
Tôi ngỡ ngàng nhìn anh ấy.
Bốn mắt chạm nhau, chưa đầy hai giây, tai anh ấy đã ửng đỏ.
Phó Tư Đình đột nhiên đưa tay bế tôi lên đùi, nắm ngược tay tôi, đặt lên ngực anh ấy.
Tim anh ấy đập mạnh như trống trận, không khí bỗng chốc trở nên ngọt ngào.
Đúng lúc đó, cửa bị gõ hai cái.
“Tư Đình, em có trong đó không? Anh đến đưa thiệp mời cưới.”
Đây là… giọng của Châu Dự.
Ngay lập tức lưng tôi cứng đờ.
Nhưng chưa hết, Phó Tư Đình còn thản nhiên đáp: “Cửa không khóa, vào đi.”
Tay nắm cửa bắt đầu xoay.
Tôi hoảng hốt nhìn quanh, tìm một cái tủ để chui vào.
Nhưng Phó Tư Đình không chịu, giữ chặt eo tôi, không cho tôi di chuyển.
“Chị muốn đi đâu?”
Vừa dứt lời, cửa mở ra, Châu Dự bước vào.
Không có gì che chắn, anh ta nhìn thấy tôi ngay lập tức trong lòng Phó Tư Đình.
May mắn là tôi quay lưng lại, tóc xõa xuống, Châu Dự không thể thấy mặt tôi.
Tôi không dám lộ mặt, chỉ biết bám chặt lấy tay áo của Phó Tư Đình, úp mặt vào ngực anh ấy.
Hôm nay tôi ăn mặc khác với thường ngày, chỉ nhìn từ phía sau, Châu Dự không chắc nhận ra tôi.
Miễn là Phó Tư Đình chịu hợp tác, có thể tôi sẽ thoát được.
Tôi nhỏ giọng cầu xin anh: “Làm ơn…”
Phó Tư Đình không nói gì, lòng bàn tay ấm áp càng siết chặt eo tôi.