Ta rất thành thật, yêu cầu cũng không nhiều, thậm chí giọng điệu có chút khiêm tốn, chặn lại những lời Vương gia còn chưa nói xong.
Hắn rất không vui, hừ một tiếng ôm tay ngồi một bên không thèm để ý đến ta nữa.
Đợi xuống xe rồi càng đi về phía khác cách xa ta.
Giang thị vệ liếc ta một cái, dùng ngón tay cái đẩy một đoạn thân kiếm ra trước mặt ta, xác định dọa ta ngây người xong mới trở về bên cạnh Vương gia tiếp tục bảo vệ.
Ta lắc đầu xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, ngồi xổm xuống bốc một nắm đất lên bóp, lại đưa lên mũi ngửi.
"Nơi này vừa thu hoạch hoa màu sao? Lấy một ít cho ta xem."
Ta đưa tay về phía Vương gia, lại bị mấy vị quan lão gia không biết từ lúc nào đã theo sau hắn nắm lấy tay.
"Ngài chính là chuyên gia nông học sao? Bọn ta mong ngài lắm thay!"
Một câu giọng địa phương nói khiến ta ngây người, còn chưa kịp trả lời, bọn họ lập tức đưa cho ta mấy cây lúa còn dính đất ở rễ.
Ta xem xét, lại ngắt thân cây vò, sau khi xác định suy đoán trong lòng mới đứng dậy.
"Có ý tưởng gì rồi? Không ngại nói thẳng ra."
"Mảnh đất này trồng gì c.h.ế.t nấy, trồng gì thối nấy, nếu ngươi có cách cứu chữa, bản vương sẽ trọng thưởng."
Vương gia chắp tay sau lưng quay mặt về phía ruộng hoang, giọng điệu vẫn thản nhiên:
"Các thành trấn trong phạm vi cai quản của tân triều rất nhiều nơi là đất cát khô cằn và loại đất trắng khô cằn này, bất kể chúng ta cố gắng thế nào, sản lượng lương thực vẫn năm sau thấp hơn năm trước."
"Kho lương thực của các thành trấn lớn đã sắp cạn kiệt, nếu không còn cách nào nữa, chẳng bao lâu nữa thảm kịch "đói quá hóa liều" sẽ xảy ra."
"Người đến từ thế giới khác, nếu ngươi có năng lực cứu quốc, bản vương hy vọng ngươi không tính toán hiềm khích trước kia mà đưa ra kế sách, chỉ cần có thể khiến bách tính no bụng, bất kỳ yêu cầu nào của ngươi bản vương đều đáp ứng."
Hắn quay đầu nhìn ta, cái cằm cao ngạo vẫn không hạ xuống, nhưng ta nhìn rõ sự kiên nghị trên khuôn mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mặc dù hắn đối xử với ta rất tệ, còn động một tí là dọa c.h.é.m đầu ta, nhưng hắn là một vị quan tốt, là một Vương gia có trách nhiệm với bách tính.
"Đói quá hóa liều", ta sẽ không để nó xảy ra!
6.
"Trước giờ các ngươi đều tưới bằng phân người và phân gia súc đúng không?"
Ta nhìn về phía những người nông dân do các quan lão gia mang đến: "Loại phân bón này dễ thu thập, cũng có thể làm phong phú dinh dưỡng cần thiết cho cây trồng, nhưng hàm lượng muối quá cao."
"Mỗi lần cày cấy xong rồi gieo hạt, lượng phân bón cần dùng phải nhiều hơn lần trước, ta nói có đúng không?"
"Đúng vậy, cô nương nói đúng hết!"
Mấy bác nông dân gật đầu lia lịa: "Cứ mỗi lần lại phải bón nhiều hơn, chúng ta còn phải tốn tiền vào thành mua phân. Đã thế, càng trồng thì thu hoạch càng ít, rễ cây bên dưới thì thối rữa, lại còn bị sâu bệnh, lần này thì đang lớn dở dang đã bị sâu đục khoét sạch!"
Họ xôn xao bàn tán, mỗi người một câu kể lể tình hình ruộng đồng nhà mình.
Ta gật đầu ra hiệu đã hiểu: "Chuyện này cũng bình thường thôi, đây là do bón quá nhiều phân người và gia súc."
"Muối mà người và gia súc ăn vào không được cơ thể hấp thụ hết, phần lớn sẽ thải ra ngoài qua nước tiểu và phân. Lượng muối này tưới nhiều vào đất mà không được xử lý, sẽ tạo thành một vùng đất nhiễm mặn, cây cối không mọc được."
"Vậy phải làm sao! Ruộng này là nguồn cung cấp lương thực chính cho Hoàng thành đó!"
Mấy vị quan lại nghe vậy liền sốt ruột: "Gần đây bọn ta đã bắt không ít kẻ buôn lậu lương thực, ổn định được giá cả. Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, cứ phải đi nơi khác điều lương thực mãi cũng không phải là cách!"
"Các nơi đều đang thiếu lương thực, có những làng đã bắt đầu gặm vỏ cây rồi!"
Nói đến đây, mấy vị quan già râu tóc bạc phơ bật khóc, trên thân hình gầy gò, da dẻ thô ráp khoác chiếc áo quan, trông chẳng có chút dáng vẻ oai phong lẫm liệt của quan lại triều đình.
Chẳng giống mấy ông quan béo tốt trên phim chút nào.