Tôi giả vờ suy sụp, thân thể loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
Phù dâu vội vàng đỡ lấy tôi.
Tôi chật vật bước lên sân khấu, mấy lần nghẹn ngào, cuối cùng vẫn nói ra:
“Mọi người nhìn xem, đây chính là một cuộc hôn nhân có ba người. Quả nhiên là quá chật chội.”
Tôi thở dài một hơi thật sâu.
Cuối cùng, gắng gượng tinh thần, tôi dõng dạc nói:
“Người đàn ông hồ đồ, kẻ không gánh nổi trách nhiệm, tôi cho rằng anh ta không xứng làm người lèo lái công ty.”
“Nhân lúc hôm nay tất cả cổ đông đều có mặt, chọn ngày chi bằng hôm nay, tôi – với tư cách cổ đông lớn nhất – chính thức yêu cầu thay đổi chức Tổng giám đốc điều hành.”
Hôn lễ hôm nay, toàn bộ cổ đông và khách hàng quan trọng đều dẫn theo gia đình đến dự.
Không ai thích đội nón xanh, bất kể là nam hay nữ.
Ngay trước mặt vợ con, cho dù bình thường thế nào đi nữa, họ đều phải thể hiện rõ thái độ.
Vì vậy, đề nghị của tôi nhận được sự ủng hộ tuyệt đối.
Một hôn lễ, biến thành đại hội cổ đông thay đổi Chủ tịch điều hành.
Mục đích của tôi đã đạt được.
Nếu hôm nay tôi không làm vậy, muốn thực hiện việc chuyển giao quyền lực một cách êm xuôi, đường đường chính chính, không để người khác dị nghị, thì chẳng biết còn phải đợi đến bao giờ.
19
Khi Kỷ Hàng vội vã quay lại, đám đông đã tan hết từ lâu.
Tôi và thư ký đang bàn bạc chi tiết quy trình tiếp theo.
Anh ta thở hổn hển chạy đến trước mặt tôi:
“Dịch Mạnh không sao rồi, may mà anh đến kịp.”
Tôi khẽ cười nhạt:
“Có thể kịp đến mức nào? Nhanh hơn cả cảnh sát? Nhanh hơn cả xe cấp cứu? Hay còn hữu dụng hơn cả bác sĩ?”
Sắc mặt Kỷ Hàng sa sầm:
“Hứa Nặc, từ khi nào em trở nên lạnh lùng như thế?”
Tôi đáp thản nhiên:
“Từ khi người thân cận nhất phản bội tôi.”
Anh ta thở dài:
“Anh biết Dịch Mạnh có lỗi với em, cô ấy đã nảy sinh ý nghĩ không nên có với anh.”
Tôi lạnh lùng trả lời:
“Giờ anh mới biết sao? Tôi đã sớm nhận ra rồi. Anh chắc không phải giả vờ không biết chứ?”
Kỷ Hàng nghẹn lời.
Sau đó anh lại nói:
“Dù sao thì cô ấy cũng là em họ em, em nên bao dung cho cô ấy một chút.”
Giữa lúc bận rộn, tôi vẫn ngẩng đầu, đáp gọn:
“Con người như Dịch Mạnh, thứ cô ta cần chưa bao giờ là sự bao dung.
Nếu không, cô ta đã chẳng làm ra những chuyện đó. Anh khuyên tôi rộng lượng? Cẩn thận kẻo boomerang lại rơi đúng vào đầu anh.”
Lời tôi vừa dứt, điện thoại của Kỷ Hàng rung lên.
Anh liếc qua tin nhắn — cuối cùng cũng có người báo tin, rằng anh đã bị hội đồng quản trị tạm thời bãi miễn.
Đôi mắt anh đỏ ngầu:
“Hứa Nặc, em lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn!”
Tôi mỉm cười:
“Cảm giác bị người thân cận nhất phản bội thế nào? Giờ thì anh cũng biết rồi đấy.”
Tôi lại cười, chậm rãi nói:
“Thực ra tôi cũng không khiến anh mất đi một đồng nào, chỉ là gánh nặng trên vai tôi nặng thêm một chút mà thôi.”
Ánh mắt Kỷ Hàng nhìn tôi như nhìn một kẻ xa lạ, giống hệt như ánh mắt tôi nhìn anh lúc vừa trở về nước.
Tôi mỉa mai:
“Hôn lễ đó, chú rể bỏ trốn giữa chừng, tôi còn tưởng lần này anh về sẽ tự phạt ba ly rư/ợ/u, rồi chủ động nhường vị trí chứ. Vậy nên, tôi đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi.”
20
Kỷ Hàng nhìn tôi với vẻ khó tin, loạng choạng lùi lại hai bước.
Ánh mắt anh sắc lạnh:
“Chẳng lẽ em đã tính sẵn từ đầu rồi?”
Tôi lập tức ngăn lại:
“Tôi nào biết Dịch Mạnh sẽ t/ự s/á/t, anh đừng nói bừa, khiến tôi thành kẻ nhiều tâm cơ.”
Sau đó, tôi bật cười châm chọc:
“Người có tâm cơ vốn là kẻ khác, anh cứ chờ mà xem kịch hay đi.”
Tôi lại giải thích thêm:
“Có năng lực làm việc không đồng nghĩa với có tâm cơ, hai thứ này khác nhau rất xa.”
Rồi khẽ lắc đầu, tự giễu:
“Chỉ e là anh cũng chẳng phân biệt nổi.”
Kỷ Hàng ngồi sụp xuống ghế, vẻ mặt vừa suy sụp vừa oán trách:
“Anh đã trả giá rồi, mà em cứ châm chọc mãi thế này, cũng chẳng hay ho gì.”
Tôi bật cười thành tiếng:
“Đó mà cũng gọi là châm chọc sao? Anh có từng nghe qua thế nào mới là miệng lưỡi sắc bén chưa? Tôi đã nể mặt anh lắm rồi, biết không?”
Tôi dừng một lát, rồi tiếp tục:
“Chu U Vương đốt lửa đùa chư hầu, anh thì lấy hôn nhân ra làm trò cười. Quả là mang phong thái một hôn quân.”
Sau đó, tôi lại cười mỉa mai:
“Nói dễ nghe thì là người sống nặng tình cảm, nói thẳng ra chẳng phải chỉ là kẻ vô trách nhiệm sao?”
Mặt Kỷ Hàng đỏ bừng, phản bác:
“Anh vô trách nhiệm chỗ nào? Chính vì quá có trách nhiệm mới thành ra thế này. Anh quá coi trọng lời hứa với Dịch Mạnh, mới thành cục diện hôm nay, chẳng phải sao?”
Cuộc đối thoại đến đây, tôi rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi, bộc lộ sự phẫn nộ:
“Giữ chữ tín là một phẩm chất quý giá, có thể nói một lời đáng giá ngàn vàng. Nhưng lời hứa quý giá ấy nên dành cho ai, không nên dành cho ai, anh thật sự không biết, hay đang giả vờ hồ đồ?”
Kỷ Hàng sững sờ nhìn tôi.
Từ khi anh và Dịch Mạnh đi đăng ký kết hôn đến nay, tôi chưa từng nổi giận, nên anh cứ tưởng tôi không có tính khí.
Chỉ trong thoáng chốc, cảm xúc chân thật bộc phát, rồi tôi lại thu liễm, giọng mỉa mai:
“Ngọc nữ nằm nghiêng trong đêm, quân Chu đã vào thành Tấn. Đã làm hôn quân đến mức này, thì phúc báo của anh vẫn còn ở phía sau.”
Ánh mắt Kỷ Hàng nhìn tôi đầy phức tạp, vừa bi thương, vừa mỉa mai, lại xen chút quyết tuyệt.