Khi Tôi Ngừng Yêu Anh

Chương 11



Trần Hiến Châu đưa tay đỡ tôi: “Uống bao nhiêu rượu vậy?”

“Không nhiều.”

Tôi đứng thẳng dậy, nhưng lại loạng choạng một chút.

Trần Hiến Châu lập tức bế tôi lên: “Đi tắm trước đã.”

Khi lần đầu tiên kết thúc, tôi nằm trên giường lướt điện thoại, Trần Hiến Châu đi lấy nước cho tôi.

Anh quay lại nhìn khi tôi đang xem vòng bạn bè.

Một loạt thiệp mời đỏ chót, đều là bạn bè khoe thiệp cưới. Tin nhắn WeChat thỉnh thoảng nhảy vào vài dòng, đều hỏi tôi có muốn đi tìm Cố Thanh Hoài xin lỗi không.

Trần Hiến Châu mặt lạnh lùng lấy điện thoại khỏi tay tôi: “Đến uống nước đi.”

Tôi nằm ì ra không muốn nhúc nhích: “Anh cho em uống đi.”

Trần Hiến Châu không từ chối, bế tôi dậy rồi cho tôi uống nước.

Sau đó anh lập tức đè tôi xuống giường lần nữa.

Lần này anh hơi mạnh bạo.

Rất nhanh, tôi đã không chịu nổi: “Trần Hiến Châu…”

“Em không đi tìm anh ta sao?”

“Tìm ai?”

“Em nói tìm ai, Cố Thanh Hoài, cậu ta không phải sắp kết hôn rồi sao.”

“Em việc gì phải tìm anh ta?”

“Em không phải rất thích anh ta, ngày nào cũng vì anh ta mà sống chết.”

“Trần Hiến Châu…”

“Triển Nhan, bây giờ trả lời tôi, em có đi tìm anh ta không?”

Giọng anh hơi dữ dằn.

“Trần Hiến Châu, lúc anh hỏi câu này, anh có thể xuống khỏi người em trước được không?”

Tôi nhăn mặt, giọng nói bị anh làm cho nghẹn ngào, đứt quãng.

“Không thể.”

“Em trả lời anh trước, có tìm cậu ta không?”

Anh lại như đêm đó, hỏi một câu, rồi tàn nhẫn va chạm một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi thực sự không chịu nổi, giọng run rẩy như vỡ vụn: “Không, không tìm anh ta…”

“Nhớ những gì mà em đã nói.”

“Trần Hiến Châu anh nhẹ một chút.”

“Không nhẹ được.”

Trần Hiến Châu cúi xuống hôn tôi, nụ hôn sâu và nặng nề.

Anh ấy có sức mạnh thật đáng kinh ngạc.

Tôi cảm thấy tôi như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn. Như bị những con sóng khổng lồ vỗ vào, va đập.

Gần như muốn tan vỡ.

Có lẽ đêm đó Trần Hiến Châu làm quá mạnh làm rách bao cao su.

Ngày Cố Thanh Hoài và Lâm Mạn Thư tổ chức hôn lễ còn chưa tới, tôi đã phát hiện ra tôi mang thai.

Khi nhìn vào tờ kết quả xét nghiệm, tôi hoàn toàn bàng hoàng.

Cố Thanh Hoài nói rằng Trần Hiến Châu có người anh ấy thích.

Trần Hiến Châu cũng thừa nhận rằng anh ấy có người tôi thích.

Chúng tôi sẽ không có kết quả, và không thể có kết quả. Suốt khoảng thời gian này, cùng lắm chỉ là để thỏa mãn nhu cầu, giải tỏa cô đơn, thỏa mãn sinh lý. Với tính cách như Trần Hiến Châu, chắc chắn anh ấy sẽ chỉ cưới người mình thích.

Vì vậy, anh ấy sẽ không muốn đứa con này.

Chỉ nghĩ đến khả năng đó, nước mắt tôi đã rơi.

Tôi tắt điện thoại, ở trong nhà suốt hai ngày.

Cuối cùng, tôi quyết định, khi nó còn chỉ là một phôi thai nhỏ bé, bỏ nó đi là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng khi tôi đến bệnh viện, vừa được truyền dịch, Trần Hiến Châu đã đến bệnh viện.

Khi anh ấy vào phòng bệnh, trong tay cầm tờ giấy phẫu thuật của tôi, tôi chưa từng thấy gương mặt anh ấy tồi tệ như vậy.

Đôi mắt sắc bén, bất kham của anh ấy, đầy băng giá, lạnh lẽo đến cực điểm.

“Triển Nhan.”

Khi anh gọi tên tôi, giọng nói khàn và run rẩy. Lớp băng giá dần tan chảy, nhưng biến thành nỗi đau và thất vọng đỏ rực.

“Tại sao em không muốn giữ nó?”

“Trần Hiến Châu?”

Tôi sững sờ ngồi dậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com