Thực ra anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với Lâm Mạn Thư. Chuyện thiệp mời cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời, chẳng qua anh ta chỉ cố ý kích thích tôi.
Lý do chỉ vì, đêm đó, anh ta nhìn thấy tôi và Trần Hiến Châu hôn nhau.
Thật buồn cười, cũng từ đêm đó, Cố Thanh Hoài mới dần dần nhận ra.
Anh ta còn quan tâm đến tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Tôi nghe anh ta không mệt mỏi kể lại mọi diễn biến tâm lý của tôi suốt những năm qua.
Rõ ràng, mạch lạc, rất có sức thuyết phục. Nhưng tôi thật sự không quan tâm chút nào, cũng không muốn nghe.
Giai đoạn đầu thai kỳ tôi luôn buồn ngủ, mới nghe anh ta nói được một nửa, tôi bắt đầu buồn ngủ.
“Triển Nhan, em buồn ngủ à?”
Cố Thanh Hoài có chút kinh ngạc.
Anh ta biết, trước đây tôi rất thích nghe anh ta nói chuyện, vẻ điềm tĩnh, học thức của anh ta có sức hút rất lớn với tôi.
Nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ.
Tôi sớm nhận ra, kiểu đàn ông như anh ta không thể so sánh với người thực tế như Trần Hiến Châu.
Không biết trước đây tôi bị mờ mắt thế nào nữa.
Tôi vươn vai, lười biếng ngáp một cái: “Ừ, giai đoạn đầu thai kỳ là như vậy, luôn muốn ngủ.”
Cố Thanh Hoài hoàn toàn bàng hoàng: “Giai đoạn đầu thai kỳ? Thai kỳ gì chứ?”
“Em mang thai rồi?”
“Sao em có thể mang thai được?”
“Tại sao tôi lại không thể mang thai chứ?”
Tôi cảm thấy Cố Thanh Hoài lúc này thật phiền phức, “Nếu anh không có việc gì thì về đi, tôi muốn ngủ rồi.”
“Triển Nhan, em nói rõ cho tôi biết, sao em lại mang thai?”
“Mới bao lâu mà em đã mang thai rồi?”
“Em và Trần Hiến Châu…”
“Hai người có phải đã lén lút với nhau từ lâu rồi không?”
Cố Thanh Hoài chắc hẳn đã nghĩ đến những lần tôi và Trần Hiến Châu vắng mặt cùng lúc trước đây. Anh ta lập tức mất bình tĩnh.
“Đúng vậy, chúng tôi đã yêu nhau từ lâu rồi.”
“Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến anh đâu nhỉ?”
“Dù sao chúng ta cũng chưa bao giờ nói chuyện tình cảm.”
Tôi lại vươn vai, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ.
“Tôi đi ngủ đây, không tiễn anh nữa.”
“Triển Nhan…”
“Em thích tôi bao nhiêu năm, tôi không tin em có thể nhanh chóng thích người khác như vậy.”
Cố Thanh Hoài mặt đầy vẻ không cam lòng, “Nếu chỉ vì mang thai…”
“Tất nhiên không phải chỉ vì mang thai.”
“Tôi thật sự rất thích Trần Hiến Châu.”
“Hồi nhỏ tôi đã thích anh ấy, sau đó bị mờ mắt mấy năm.”
“Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh ngộ rồi.”
Tôi đứng dậy, rất chân thành khuyên anh: “Thực ra Lâm Mạn Thư là một cô gái rất tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cố Thanh Hoài, anh nên nghiêm túc mà quay lại với cô ấy, đừng để sau này hối hận không kịp.”
“Triển Nhan…”
“Sau này không có việc gì thì đừng tìm tôi nữa, Trần Hiến Châu nhỏ nhen lắm, rất hay ghen.”
Quả nhiên, khi Trần Hiến Châu biết Cố Thanh Hoài tìm tôi, cả đêm anh ấy đều ghen không chịu nổi.
Tôi phải dỗ dành anh bằng cách hôn và ôm rất lâu. Nhưng đột nhiên Trần Hiến Châu đứng dậy đi vào phòng tắm.
Khi ra khỏi phòng tắm, anh không cho tôi chạm vào anh nữa. Dù sao cũng đang trong giai đoạn đầu thai kỳ, chưa đến ba tháng. Bác sĩ cũng đã dặn, chúng tôi không thể quan hệ lúc này.
Ban đầu mẹ bảo tôi nên ở nhà trong thời gian này. Nhưng Trần Hiến Châu không đồng ý, phải hứa đi hứa lại với hai bên gia đình mới giữ tôi lại được.
Ban đầu chúng tôi ngủ hai giường riêng biệt. Nhưng chỉ một lúc sau tôi đã không chịu nổi mà chui vào chăn anh, muốn ôm ấp anh.
“Nhan Nhan, bây giờ thật sự không thể làm chuyện đó.”
“Em đâu muốn làm gì, chỉ muốn anh ôm em thôi.”
Tôi xoay người trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhắm mắt lại, nhưng Trần Hiến Châu lại khó chịu không chịu nổi.
“Nhan Nhan… em như vậy anh không thể nào ngủ được.”
“Bình tĩnh lại đi, Trần Hiến Châu.”
“Làm sao bình tĩnh được?”
Anh vuốt tóc tôi, hơi thở nóng hổi phả vào tai tôi.
“Người mình thích đang nằm trong lòng, thần tiên cũng không chịu nổi.”
“Vậy anh nói phải làm sao đây?”
Trần Hiến Châu ôm chặt tôi, đầu vùi vào bên cổ tôi.
Một lúc lâu sau, anh mới nói giọng nghẹn ngào: “Anh ôm em một lúc là được, Nhan Nhan.”
Tôi chạm vào anh. Tim gan tôi đều run lên.
Thật không dám tin, tôi lại có thể hạnh phúc như vậy.
“Có phải khó chịu lắm không?”
“Anh sẽ đi tắm lần nữa.”
“Trần Hiến Châu.”
“Ừ.”
“Anh có phải quên nói với em một câu không?”
“Câu gì?”
“Em thích anh.”
Trần Hiến Châu cười khẽ.
Trong tiếng cười, tràn đầy niềm vui.
“Triển Nhan, anh yêu em.”
Tôi khẽ hừ một tiếng: “Được thôi, em cũng yêu anh.”
Nói xong, tôi cũng không nhịn được mà cười.
Trong đêm ấm áp, chúng tôi cuộn tròn trong chăn ôm chặt nhau và cười rộ lên.
Như trở về thời thơ ấu, đó là những ngày tháng vô tư nhất của tuổi thơ.
Cô bé Triển Nhan và cậu bé Trần Hiến Châu, tình bạn sẽ mãi bền lâu.