Hình như mỗi lần tụ tập, đều thiếu hai người đó, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp.
Cố Thanh Hoài tự trấn an bản thân mình.
Dù sao anh ta và Trần Hiến Châu là bạn bè nhiều năm. Anh ta hiểu rõ rằng, Trần Hiến Châu và Triển Nhan thực sự không ưa nhau.
Nhưng điều mà Cố Thanh Hoài không ngờ rằng là, hai người mà anh ta luôn nghĩ là ghét nhau. Hiện giờ đang trên đường đến khách sạn, một người trước, một người sau.
Khi tôi tắm xong bước ra ngoài, Trần Hiến Châu đã ngồi trên sofa phòng khách.
“Không phải còn một phòng tắm sao, sao anh không đi tắm?”
Tôi vừa lau tóc vừa hỏi.
Trần Hiến Châu cứ nửa ngồi nửa nằm trên sofa nhìn tôi.
“Không phải nói sau này không liên lạc nữa sao?”
Tôi nhìn anh ấy: “Vậy bây giờ anh có thể đi.”
Nụ cười trên môi Trần Hiến Châu mang chút tự giễu, nhưng anh ấy vẫn đứng dậy.
Anh ấy bước đến gần tôi, lấy chiếc khăn từ tay tôi.
Tóc tôi dài, mỗi lần gội xong đều không kiên nhẫn để lau khô.
Anh ấy sẵn lòng phục vụ, tôi cũng vui vẻ hưởng thụ.
Tóc được sấy khô đến một nửa, Trần Hiến Châu mới tắt máy sấy.