Khi Tôi Ngừng Yêu Anh
Ra ngoài đi dạo cũng được.
“Chúng ta tách nhau ra nhé, anh đi trước, tí nữa em sẽ tìm anh.”
Trần Hiến Châu không trả lời, nhưng một lát sau, anh đứng dậy cầm hộp thuốc lá.
“Ra ngoài hút điếu thuốc, hít thở không khí.”
Đợi anh ấy ra ngoài khoảng mười phút, tôi cũng đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Mọi người đều đang nói cười, không ai để ý đến chi tiết này.
Nhưng tôi không biết rằng, khi tôi ra ngoài, Cố Thanh Hoài đã nhìn tôi mấy lần.
Và ngay lúc cửa đóng lại, anh ta cũng đứng dậy.
Trần Hiến Châu nhắn tin cho tôi, nói rằng anh ấy đang đợi ở dưới lầu.
Tôi không vào nhà vệ sinh, mà đi thẳng vào thang máy.
Xuống lầu, băng qua sảnh đi ra ngoài, liền thấy anh ấy đứng dưới gốc cây hút thuốc.
Thấy tôi đến, anh ấy dập điếu thuốc.
Gió đêm hơi lạnh, tôi bất giác ôm lấy cánh tay.
Trần Hiến Châu bước tới, kéo tôi vào lòng.
Anh ấy không nói gì, tự nhiên cúi đầu hôn tôi. Và tôi cũng không ngại ngùng, ngửa mặt đáp lại.
Chúng tôi hôn nhau không dứt, không để ý đến cách đó không xa.
Cố Thanh Hoài mặt tối sầm đứng trên bậc thang đang nhìn cảnh tượng này.
Sau buổi tụ tập hôm đó không lâu.
Bỗng nhiên có tin đồn rằng Cố Thanh Hoài sẽ kết hôn với Lâm Mạn Thư.
Và không lâu sau khi tin đồn lan ra, bạn bè trong nhóm đều nhận được thiệp mời.
Tôi cũng nhận được.
Lại là Cố Thanh Hoài tự tay đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy, chân thành chúc mừng: “Chúc mừng anh sắp có chuyện vui, ngày cưới tôi nhất định sẽ đến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặt Cố Thanh Hoài lại không có nhiều vẻ vui mừng.
“Triển Nhan, thật ra tôi cũng không ngờ, tôi sẽ kết hôn với Lâm Mạn Thư.”
“Thật ra trước đây, tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ bị em làm phiền đến mức phải thỏa hiệp…”
“Bây giờ không cần nói những điều đó nữa.”
Tôi ngắt lời anh, cười rất thoải mái: “Hồi trước còn nhỏ, không hiểu chuyện, làm nhiều điều ngốc nghếch, anh đừng để ý nhé, quên hết đi.”
Mặt mày Cố Thanh Hoài cuối cùng cũng không còn chút nụ cười nào.
“Triển Nhan, tôi không đùa đâu, tôi thật sự sẽ kết hôn.”
“Tôi biết mà, chúc mừng anh nha!”
Cố Thanh Hoài đôi mắt lạnh lùng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
“Nói thật, trong số chúng ta, tôi luôn nghĩ rằng Hiến Châu sẽ kết hôn trước.”
Tôi theo phản xạ hỏi: “Tại sao?”
Cố Thanh Hoài nhìn chằm chằm vào tôi: “Bởi vì tôi biết rất sớm rằng anh ấy có một cô gái mà anh ấy rất, rất thích.”
“Hiến Châu vốn định, khi đến tuổi kết hôn hợp pháp sẽ cưới cô gái đó.”
“Nhưng sau đó không biết chuyện gì xảy ra, hai người không thành.”
“Bây giờ lại để tôi giành trước.”
Tôi hơi sững sờ.
Trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc, nhưng cuối cùng, tất cả đều trở thành nỗi đau đắng chát.
Không trách được mấy năm nay Trần Hiến Châu không có tin đồn gì.
Hóa ra là từ lâu anh ấy đã có người trong lòng.
Nghĩ lại, nếu không phải hôm đó chúng tôi uống say rồi nhầm lẫn ngủ với nhau. Chắc cả đời này tôi và anh ấy chẳng có gì liên quan đến nhau.
Rõ ràng tôi không thích anh ấy.
Rõ ràng người tôi thích luôn là những chàng trai ấm áp, nhẹ nhàng như ngọc.
Rõ ràng tôi và anh ấy từ tiểu học đã không ưa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com