Khó Trèo Cao

Chương 68



Đêm đông, gió gào rít dường như cũng lặng xuống trong khoảnh khắc.

 

Quan Tinh Hòa bỗng nhiên thấy có chút căng thẳng không rõ lý do, cô nhỏ giọng hỏi:

“Ba con… có ở nhà không ạ?”

 

“À, hôm nay ông ấy bận công việc, không có ở nhà.” Ngô Nhược đáp.

 

Không biết từ lúc nào, Hạ Chước đã xuống xe, lễ phép chào hỏi Ngô Nhược.

 

Quan Tinh Hòa khẽ kéo vạt áo anh, thì thầm:

“Ba em không có nhà… hay là anh về trước đi?”

 

“Được.” Anh ngước mắt nhìn Ngô Nhược, lễ phép nói:

“Dì ạ, cháu còn chút việc, hôm khác lại đến thăm.”

 

“Người trẻ tuổi bận rộn là chuyện bình thường.” Ngô Nhược xua tay, vẻ hiểu chuyện:

“Vậy dì không giữ cháu nữa, lần sau rảnh rỗi thì đến chơi cùng Tinh Tinh nhé.”

 

Chiếc xe từ từ rời khỏi khu biệt thự. Ngô Nhược quay sang hỏi:

 

“Bạn trai à?”

 

“A… Ừm.” Quan Tinh Hòa đáp, mặt hơi đỏ.

 

“Thằng nhóc đó rất đẹp trai đấy.” Ngô Nhược giữ tay Quan Tinh Hòa, mỉm cười nói. “Hôm nào dì sẽ nói với ba con một tiếng, cả nhà cùng ăn bữa cơm nhé.”

 

Cánh tay Quan Tinh Hòa hơi khựng lại trong một thoáng.

 

Ngô Nhược không quen biết Hạ Chước, cũng không biết chuyện năm xưa Quan Thành Vũ đã mờ ám nhưng dứt khoát thế nào khi chia cắt hai người họ.

 

Nghe giọng nói dịu dàng, điềm đạm và vô tư của Ngô Nhược, trong lòng Quan Tinh Hòa lại không khỏi dâng lên một tia bất an.

 

Vào trong nhà, dì Vương mang trà lên cho hai người.

 

Ngô Nhược nhẹ nhàng đón lấy ly trà, khẽ nói: “Cảm ơn.”

 

Tư thế của bà vô cùng tao nhã, chỉ ngồi trên một phần ba mép ghế, đầu ngón tay sơn móng bóng loáng nâng ly trà lên một cách nhẹ nhàng, đến cả tiếng khua ly cũng không vang lên.

 

Bà rất giống với Lâm Ánh mẹ ruột của Quan Tinh Hòa giọng nói nhẹ nhàng, ngôn từ thỏa đáng, cử chỉ duyên dáng. Như thể cả hai được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu của một tiểu thư khuê các danh môn.

 

Quan Tinh Hòa khẽ cúi mắt xuống.

 

Thực ra, Ngô Nhược là một mẹ kế rất tốt. Quan hệ giữa họ vẫn luôn hòa thuận.

 

Nhưng có lẽ vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, trong lòng Quan Tinh Hòa vẫn còn vướng mắc. Cô khó có thể thân thiết với Ngô Nhược như một người mẹ thật sự.

 

Cảm giác xa cách như thể đã được khắc sâu vào m.á.u thịt, đến cả khi bà chỉ nhẹ nhàng khoác tay cô, cơ thể cô vẫn cứng lại theo bản năng.

 

Phòng khách yên tĩnh, Ngô Nhược dịu dàng nói:

“Tinh Tinh, ngày mai ba con sẽ về nhà một chuyến. Hai cha con cũng đã lâu không gặp rồi, tối nay con ở lại đây ngủ đi, ngày mai cả nhà cùng ăn bữa cơm.”

 

Quan Tinh Hòa hơi do dự, rồi mới gật đầu đồng ý.

 

 

Hôm sau, Lâm Tuyển người anh kế đã lâu không gặp cũng về nhà.

 

Dù quan hệ với Ngô Nhược có phần xa cách, nhưng Quan Tinh Hòa và Lâm Tuyển vẫn giữ được mối quan hệ khá tốt. Họ ngồi trò chuyện một lúc thì Quan Thành Vũ trở về.

 

Theo sau ông là một người đàn ông trung niên mặc vest ba mảnh chỉnh tề, phong thái nhẹ nhàng, lịch sự.

 

“Ông nói xem, vừa bàn xong công việc với tôi, nghe nói tôi về nhà liền nhất quyết đòi theo uống một chén rượu, có chán ghét không chứ?” Quan Thành Vũ vừa cởi áo khoác vừa cười nói, hiếm khi dùng giọng điệu bông đùa như vậy, cho thấy ông rất thân với người này.

 

Nhưng Quan Tinh Hòa thì chưa từng gặp ông ta.

 

Người đàn ông kia ngồi xuống rất tự nhiên, rồi mới nhìn sang thấy Quan Tinh Hòa đang ngồi cạnh Lâm Tuyển.

 

“Ồ… Đây là bạn gái của Tiểu Tuyển à?”

 

“Không không, hiểu nhầm rồi.” Quan Thành Vũ vội xua tay. “Lỗi của tôi chưa giới thiệu, đây là con gái của tôi Quan Tinh Hòa. Trước đây con bé đi M quốc trao đổi, gần đây mới trở về.”

 

“À, thế là tôi đoán sai rồi.” Người kia cười cười, nâng ly rượu. “Xin lỗi nhé, phạt mình một chén.”

 

Quan Tinh Hòa ngồi ở một góc, chợt thấy bản thân như lạc lõng, không ăn nhập. Giống như Ngô Nhược, Lâm Tuyển, Quan Thành Vũ mới là một gia đình thật sự hòa thuận vui vẻ.

 

Nhưng những cảnh như vậy cô đã chứng kiến rất nhiều lần, cũng đã học được cách không để lòng buồn bã nữa, chỉ thản nhiên đối mặt.

 

Cô chỉ yên lặng gắp thức ăn trước mặt mình, âm thầm nghĩ ăn xong bữa cơm này sẽ quay lại trường.

 

Thế nhưng, vị khách kia lại cứ kéo câu chuyện quay về phía cô.

 

“Tiểu Tinh Hòa vẫn còn đang học à? Học ngành gì thế?”

 

“Dương cầm và violon.”

 

“Ồ, thật là khéo quá, con trai tôi học lịch sử âm nhạc đấy. Hai đứa cũng bằng tuổi nhau, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói lắm đây.”

 

“Được rồi, được rồi, nào nào, các cháu thêm WeChat đi.”

Quan Tinh Hòa gượng cười một chút, quay đầu nhìn Quan Thành Vũ như cầu cứu.

 

“Không sao đâu.” Ông dịu giọng hòa giải. “Người trẻ tuổi làm bạn bè với nhau cũng tốt, sau này tính tiếp.”

 

Quan Thành Vũ từng gặp con trai của người bạn kia vài lần, ấn tượng không tệ. Nếu hai đứa có thể phát triển thành đôi, đối với cả hai gia đình đều là chuyện tốt.

 

Quan Tinh Hòa không muốn khiến cha thật sự mất mặt, chỉ im lặng cúi đầu, không nói gì thêm.

 

Sau vài vòng rượu, vị khách kia ngà ngà say rồi ra về. Quan Thành Vũ cũng đã uống đến ngả nghiêng, dường như sớm quên mất chuyện thêm WeChat.

 

Quan Tinh Hòa vội vàng đứng dậy rút lui.

 

Cô tưởng rằng mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua, không ngờ hôm sau lại nhận được điện thoại từ Quan Thành Vũ.

 

Hôm đó trời đã tạnh tuyết, Hạ Chước lái xe chở cô ra ngoại ô ăn ở một nhà hàng tại gia nổi tiếng, khó đặt chỗ.

 

Điện thoại vang lên.

“Tinh Tinh, hôm qua sao con vẫn chưa thêm WeChat cho con trai chú Vương?”

 

Xe vừa dừng lại, Quan Tinh Hòa lập tức mở cửa bước nhanh ra ngoài, đi tới góc khuất.

 

Tuyết lớn bay lả tả, vài bông rơi lọt vào cổ áo cô, lạnh buốt. Cô khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói:

“Con đã có bạn trai.”

 

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi hỏi:

“Từ khi nào?”

 

Cô sợ Quan Thành Vũ tức giận, nên hạ giọng đáp:

“Không lâu lắm…”

 

Giọng của Quan Thành Vũ trở nên lạnh lùng:

“Là Hạ Chước?”

 

Quan Tinh Hòa mím môi, trong lồng n.g.ự.c cảm thấy tim đập nhanh hơn, có phần lo lắng. Không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng cô nhỏ giọng đáp:

“Vâng.”

 

Vài ngày trước, Quan Thành Vũ tình cờ nghe chú Vương nói:

“Hình như lần trước đưa tiểu thư về, ở cổng thấy Hạ thiếu gia.”

 

Quan Thành Vũ ban đầu còn tưởng ông nhìn nhầm, không ngờ.

 

Nghe thấy nhịp thở đầy thấp thỏm của con gái, trái tim ông trầm xuống trong khoảnh khắc.

 

“Ba không đồng ý.”

 

Ông không biết họ đã giấu mình bao lâu, cũng không biết họ ở bên nhau từ khi nào.

 

Ông chợt nhớ lại bốn năm trước, chính mình đã từng nói với Hạ Chước một câu:

 

“Chờ đến khi con bé trưởng thành, tự nhiên sẽ hiểu ai mới là người thích hợp với nó.”

 

Đến giờ ông vẫn nhớ rõ vẻ mặt hoang mang, nhẫn nhịn và thậm chí… đầy nhục nhã của chàng trai trẻ năm đó.

 

Ông hiểu lòng tự trọng của một người đàn ông quan trọng đến mức nào.

 

Đôi khi Quan Thành Vũ cũng nghĩ, năm đó Hạ Chước rời Hải Thị mang theo tâm trạng ra sao, rồi đã sống qua mấy năm nay thế nào.

 

Nhưng trong lòng ông, tình cảm thời thiếu niên luôn là yếu đuối và ngây thơ. 17, 18 tuổi… chẳng ai có thể nhớ thương một người lâu đến vậy.

Huống chi, cha của người ấy từng tàn nhẫn và nhục nhã cậu đến như thế.

 

Ông không khỏi nghi ngờ: Hạ Chước và Quan Tinh Hòa ở bên nhau, rốt cuộc là vì tình cảm thật lòng… hay là vì điều gì khác?

 

Quan Thành Vũ lập tức cúp máy, không thèm nghe con gái nói thêm gì nữa.

 

Đêm hôm đó, trăng tròn treo cao. Ông ngồi nhìn ánh trăng ngoài trời, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều…

 

 

Quan Tinh Hòa ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Mãi đến khi cảm nhận được cái lạnh của tuyết len vào cổ áo, lạnh buốt da thịt, cô mới khẽ rùng mình.

 

Một làn hơi ấm dịu dàng khẽ phất qua sau gáy.

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Hạ Chước.

 

Đồng tử đen nhánh của anh ánh lên một tia sáng, ôn nhu lạ thường.

“Lần sau nhớ mang khăn quàng cổ theo.”

 

Quan Tinh Hòa không dám nhìn vào mắt anh, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

 

Cô vốn tưởng rằng mọi thứ còn có thể thương lượng, nhưng cuộc điện thoại đột ngột của Quan Thành Vũ như một nhát chém, cắt đứt hết thảy những tưởng tượng đẹp đẽ của cô về tương lai.

 

Trong lòng cô có chút bối rối, nhưng lại không dám để lộ trước mặt Hạ Chước.

Nếu như anh biết thái độ của ba cô, anh sẽ phản ứng thế nào?

 

Hạ Chước khẽ chạm vào mặt cô, nhẹ giọng hỏi:

“Vừa rồi gọi điện với ba em sao?”

 

“Ừm.” Quan Tinh Hòa mím môi. “Ông ấy không nói gì, chỉ bảo em nếu rảnh thì về nhà một chút.”

 

Hạ Chước không hỏi thêm, chỉ dịu dàng nói:

“Chúng ta mau vào ăn cơm đi. Không phải lần trước em nói rất mong chờ nhà hàng này sao?”

 

“Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bữa cơm đó trôi qua nhạt nhẽo, rõ ràng là nhà hàng mà Quan Tinh Hòa mong chờ từ lâu, vậy mà cô lại chẳng có chút hứng thú nào.

 

Ăn xong, Hạ Chước đưa cô về tới cửa chung cư.

 

“Anh không lên cùng em sao?” Quan Tinh Hòa hỏi nhỏ.

 

“Hôm nay công ty còn chút việc, em về nghỉ ngơi sớm đi.”

 

“Vâng… tạm biệt.”

 

Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, Hạ Chước rút chìa khóa, xoay người mở cánh cửa đối diện nơi ở của chính mình.

 

Anh bước vào phòng ngủ, cúi người, mở két sắt trong góc ra.

 

Két có hai tầng. Anh lấy ra một túi tài liệu ở tầng dưới, rồi xoay người rời đi.

 

Gió đêm mùa đông thổi lạnh buốt, anh mở cửa sổ xe, lao nhanh lên đường cao tốc. Ánh đèn rực rỡ của thành phố Hải Thị phản chiếu trong đôi mắt anh.

 

Chiếc xe chạy thẳng đến trước cửa biệt thự.

 

Anh cẩn thận bước lên, ấn chuông cửa.

 

Một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau một lúc, cánh cửa từ từ mở ra.

 

“Hạ… Thiếu gia?”

 

“Là tôi, dì Vương. Tôi muốn gặp chú Quan một chút.”

 

“À… được được.” Dì Vương đã lâu không gặp anh, liếc nhìn anh từ đầu đến chân, giọng nói có phần lưỡng lự. “Nhưng hôm nay tiên sinh không có ở nhà. Hay là… cậu quay về trước? Khi nào tiên sinh rảnh, tôi sẽ gọi điện cho cậu.”

 

Hạ Chước mím môi.

“Vậy phiền dì rồi, cháu xin phép.”

 

Anh ngồi lại trong xe. Tuyết không biết đã rơi lại từ khi nào, mùa đông hôm nay đặc biệt lạnh.

 

Liên tiếp vài ngày sau đó, Hạ Chước đều đến trước cửa biệt thự để chờ, nhưng thời gian Quan Thành Vũ về nhà rất thất thường, anh chưa gặp được một lần nào.

 

Từ Doanh nhìn Hạ Chước ngày càng trầm lặng, tâm trạng cũng trở nên chán nản.

 

“Tớ có một người bạn mới mở nông trại giải trí. Dẫn Tinh Hòa đi đổi không khí một chút, biết đâu về rồi cha vợ cậu lại chịu gặp mặt.”

 

Hạ Chước lắc đầu:

“Không đi.”

 

“Đi đi, tớ đã nói với Tinh Hòa rồi, cô ấy đồng ý rồi. Còn có cả Tiểu Béo và bạn gái hắn, chúng ta cùng đi.”

 

Nghe nhắc đến Quan Tinh Hòa, vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Chước mới dịu lại:

“Được rồi… đi.”

 

Hôm đó, tuyết đã ngừng rơi sau nhiều ngày liên tiếp.

 

Từ Doanh không ngờ nông trại lại xa đến vậy. Cả nhóm lái xe từ chiều, khi đến nơi thì trời đã nhá nhem tối.

 

Cũng may ông chủ đã chuẩn bị cho bọn họ một bữa ăn vô cùng phong phú.

Gà vịt thả vườn hầm tại nhà đặc biệt tươi ngon.

 

Hạ Chước múc canh cho Quan Tinh Hòa.

 

Bạn gái của Tiểu Béo lườm cậu một cái khi thấy cậu vùi đầu ăn canh:

“Anh cũng chẳng biết múc cho em một chén.”

 

“Anh sai rồi, anh sai rồi.” Tiểu Béo vội vàng múc một bát cho cô nàng.

 

“À đúng rồi, tháng sau bọn em đính hôn, mọi người nhất định phải đến cổ vũ đó.”

 

Từ Doanh ngạc nhiên nói:

“Hai người các cậu sao nhanh vậy?”

 

“Vừa rồi mới đến gặp ba mẹ cô ấy.” Tiểu Béo gãi đầu, cười có phần ngốc nghếch. “Ba mẹ cô ấy rất hài lòng, nói là cứ đính hôn trước, chuyện cưới xin thì từ từ chuẩn bị sau.”

 

Quan Tinh Hòa cúi đầu uống canh, không nói gì.

 

Liên tiếp mấy ngày qua, bất kể cô cố gắng thế nào để giao tiếp với Quan Thành Vũ, ông ấy nếu không né tránh thì cũng chỉ nói rằng nhất quyết sẽ không đồng ý.

 

Cô ngước mắt nhìn thoáng qua Tiểu Béo.

Có lẽ là do uống rượu, khuôn mặt cậu ửng đỏ nhẹ, ánh mắt khi nhìn sang cô gái bên cạnh đầy dịu dàng.

 

Quan Tinh Hòa nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh ta – lúc đó anh cởi trần, ánh mắt mơ màng đục ngầu, tóc bết dầu dính vào trán.

Nhưng hiện tại, anh đã gầy đi nhiều, ăn mặc chỉn chu, ánh mắt trong sáng và có thần.

 

Thì ra, một mối tình được ba mẹ chúc phúc, thật sự có thể khiến một người trở nên tốt hơn.

 

Ánh mắt Quan Tinh Hòa dần trở nên ảm đạm.

 

Trăng lên cao, sau bữa tối, mọi người lần lượt trở về phòng.

 

“Anh ơi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”

 

Trời lạnh thế này, nhưng Quan Tinh Hòa lại cảm thấy hơi buồn.

 

Hai người sóng bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng, nhìn mãi chẳng thấy điểm cuối.

 

Đêm rất yên tĩnh, Quan Tinh Hòa liếc nhìn Hạ Chước.

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống, gương mặt anh đã hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ thiếu niên ngày trước lông mày sắc nét như gió đao, giống như có thể gánh lấy mọi khổ đau trên đời.

Nam Cung Tư Uyển

 

Thế nhưng, Quan Tinh Hòa lại nhớ đến lần đó, người đàn ông với hốc mắt đỏ hoe, thấp kém cầu xin cô đừng chia tay.

 

Anh thật ra… không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.

 

Trong lòng cô đột nhiên trào lên nỗi lo lắng, giọng nói nhẹ nhàng, như mang theo chút thăm dò:

“Anh… nếu như em nói là nếu, nếu ba em không chấp nhận anh, thì anh sẽ làm gì?”

 

Cô ngây thơ nghĩ rằng Hạ Chước vẫn chưa biết được thái độ cứng rắn của ba mình, nên hết sức dè dặt mà bảo vệ anh.

 

Nhưng cô không hề biết, Hạ Chước đã ăn không biết bao nhiêu lần “canh bế môn” rồi.

 

Đêm đông, ánh đèn đường rọi xuống tuyết, biến mặt đất thành sắc cam ấm áp.

 

Hạ Chước cúi mắt, trong đáy mắt như cũng lấp lánh chút ánh sáng nhạt.

 

Giọng nói anh trầm thấp nhưng đầy kiên định:

“Vậy thì anh sẽ tìm ông ấy hết lần này đến lần khác, thuyết phục ông ấy.”

 

Lấy ra tất cả những gì mình có, cho đến khi ông ấy đồng ý mới thôi.

 

Trong đêm tuyết yên tĩnh ấy, Quan Tinh Hòa nghe thấy rõ ràng nhịp tim mình lỡ một nhịp.

 

Cô nhìn sâu vào mắt người đàn ông trước mặt.

Đôi mắt luôn đen láy ấy giờ đây như chứa cả dải ngân hà, sáng rực như ngọn lửa trong đêm đông, sưởi ấm mọi lo âu và bất an trong lòng cô.

 

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy tim mình mềm nhũn không thể khống chế.

 

Phải rồi, sẽ có một ngày, tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự tốt đẹp của anh.

 

Cô cong cong khóe môi, không rõ là đang an ủi mình hay đang an ủi Hạ Chước:

 

“Anh tốt như vậy, sao ba em lại không thể chấp nhận chứ?”

 

Đêm đông hôm đó lạnh buốt, nhưng khi Quan Tinh Hòa trở về phòng, trời còn chưa quá khuya.

 

Cô tắm rửa xong, rồi gọi điện cho Quan Thành Vũ.

 

“Ba…”

 

Đầu dây bên kia im lặng hai giây:

“Tinh Tinh, trễ thế này còn chưa ngủ sao?”

 

“Không, con muốn nói chuyện với ba một chút.” Quan Tinh Hòa nhìn bầu trời đầy tuyết trắng đang rơi.

 

Nhiều năm như vậy, đây dường như là lần đầu tiên cô chủ động muốn trò chuyện với ông.

 

Không biết từ bao giờ, mối quan hệ cha con dần trở nên xa cách, cô cũng dần dần xa rời mái nhà ấy.

 

Quan Thành Vũ biết cô muốn nói gì, thở dài:

“Được, con nói đi.”

 

“Ba, ba có biết không…”

 

“Hồi con học lớp 9, con rất muốn thi vào Hải Âm. Khi đó cả nhà đều nói chỉ có một suất, con không thể nào có được, phải thực tế, phải nghĩ cho tương lai. Nhưng chỉ có anh ấy nói với con: ‘Em có thể, cho dù chỉ có một suất, tại sao không thể là em?’”

 

“Anh ấy viết cho con cả chồng ghi chú, giúp con học bù. Có những lúc con nghĩ, giá như anh ấy là anh ruột của con thì tốt biết bao.”

 

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

“Sau này khi học cấp 3, lúc xảy ra động đất, chân con bị thương, chỉ có anh ấy lao vào cứu con. Tối hôm đó chân con đau dữ dội, nằm trên giường không dám ngủ, cứ chờ điện thoại của ba… nhưng ba chưa từng gọi.”

 

“Con biết ba và mẹ có nhiều khúc mắc, hai người gần như không để ý tới con, chẳng mấy khi quan tâm. Khi đó, chỉ có anh ấy ở bên con.”

 

Đêm đông, Quan Thành Vũ nhìn những bông tuyết lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ, tim ông bất chợt thắt lại.

 

Ông biết mình chưa từng cho con gái sự đồng hành đúng nghĩa, nhưng cũng không ngờ mình đã bỏ lỡ nhiều đến vậy.

 

“Tinh Tinh, ba…”

 

Cổ họng ông nghẹn lại, thậm chí không biết nên nói gì.

 

Cuối cùng, chỉ có thể chậm rãi nói ra một câu:

 

“Để ba suy nghĩ thêm.”

 

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi không tiếng động.

Quan Thành Vũ nghĩ, có lẽ đã đến lúc phải tìm một cơ hội, ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với Hạ Chước.

 

Những gì đã qua thì cứ để qua, nhưng tương lai… cần một cái kết rõ ràng.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Chắc sắp kết thúc rồi, đại khái còn khoảng hai chương nữa thôi. Sẽ viết một chút phiên ngoại ngọt ngào nhé~

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com