Khó Trèo Cao

Chương 70: Hoàn chính văn



Khi Quan Tinh Hòa tỉnh dậy, cô mới phát hiện ra Hạ Chước đã nhắn cho mình rất nhiều tin nhắn từ nửa đêm hôm trước.

Vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, cô dụi mắt rồi mở tin nhắn đầu tiên:

 

“Tinh Tinh, anh rất yêu em.”

 

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất hơn nửa.

Cô mở tiếp tin nhắn thứ hai:

 

“Tinh Tinh, anh rất hạnh phúc.”

 

Cô liếc nhìn thời gian gửi: 2 giờ 30 sáng.

Trong lòng dấy lên chút khó hiểu, cô vội gọi điện cho anh.

 

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng anh vang lên hơi ngái ngủ:

 

“Ừm… Tinh Tinh?”

 

“Anh…” Quan Tinh Hòa nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, có chút không chắc chắn hỏi: “Anh đang… ngủ à?”

 

“Ừ.” Giọng anh khàn khàn, nói mơ màng vài tiếng không rõ ràng.

 

Quan Tinh Hòa không nghe rõ lắm, chỉ cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ tối qua uống rượu thật sao?

 

Cô biết Hạ Chước sau khi uống say sẽ như thế nào. Nghĩ đến hai tin nhắn nửa đêm anh gửi, lòng cô chợt hiểu ra điều gì đó.

 

Giọng cô dịu dàng: “Vậy anh ngủ thêm chút đi. Chờ tỉnh rồi hẵng nói.”

 

Cúp máy, Quan Tinh Hòa mới phát hiện ra sáng nay Lâm Tuyển cũng gửi cho cô một tin nhắn:

 

“Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, trưa nay mọi người cùng ăn một bữa nhé?”

 

Ngô Nhược mẹ Lâm Tuyển thật ra đối với cô rất tốt. Ngày sinh nhật bà, cô không thể từ chối được.

 

Cô nhắn lại:

 

“Được, lát nữa em qua.”

 

Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng vàng nhạt rọi xuống nền tuyết trắng, lấp lánh như muốn làm tan đi tất cả cái lạnh còn sót lại trên thế gian.

 

Phong Tín Tử nhảy phóc lên giường, bộ lông mềm mại cọ cọ vào tay cô làm nũng.

 

Quan Tinh Hòa đang định xoa đầu nó thì phát hiện trên má nó có hai vệt màu xám, lông trắng đã bị dính bẩn. Ngay cả trên ga giường mà nó vừa dẫm qua, cũng để lại vài dấu chân tròn xoe như hoa mai.

 

Cô vừa buồn cười vừa tức, xoa xoa mặt nó rồi xuống giường định lấy khăn ướt lau sạch.

Nhưng trong nhà đã hết khăn lau cho thú cưng.

 

Cô nhớ ở chỗ Hạ Chước có chuẩn bị rất nhiều đồ cho mèo, nên quyết định qua đó lấy tạm.

 

Nhà anh dùng khóa vân tay, cô dán ngón tay vào cảm biến, cửa nhanh chóng mở ra.

 

Trên bậu cửa sổ, mấy đóa thủy tiên đang nở rộ, nhẹ nhàng lay động dưới nắng sớm.

Quan Tinh Hòa nghĩ anh chắc vẫn đang ngủ, nên cố ý đi nhẹ từng bước.

 

Gió lạnh khẽ lùa qua, cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị thổi hé mở.

 

Cô hơi giật mình, vội vàng bước đến định đóng cửa lại nhưng lại phát hiện Hạ Chước… không có trong phòng.

 

Vậy là tối qua anh không ngủ ở nhà sao?

 

Căn phòng sạch sẽ không dính chút bụi, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp như thường lệ, chỉ có một ngăn kéo ở đầu giường còn đang hé mở.

 

Quan Tinh Hòa bước lại, định đóng ngăn kéo lại, nhưng vô tình nhìn thấy bên trong có một chiếc hộp nhung màu xanh biển.

 

Kích cỡ chiếc hộp… rất giống…

 

Trái tim cô khẽ run lên. Tay cô nhẹ nhàng nhấc chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo.

 

“Cạch” một tiếng nhẹ vang lên.

 

Ánh mặt trời buổi sớm từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên viên kim cương trong hộp, lấp lánh sắc vàng, lan tỏa thành từng vầng hào quang rực rỡ như cầu vồng.

 

Mọi âm thanh dường như mờ nhạt đi, trong khoảnh khắc ấy, Quan Tinh Hòa chỉ nghe được tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực. Mỗi nhịp đập như đang thôi thúc từng sợi thần kinh, rung lên trong màng tai cô.

 

Chiếc nhẫn trong tay khắc một dòng chữ nhỏ: “2019.01.19”.

 

Là ngày cô rời sang Mỹ.

 

Quan Tinh Hòa khẽ hít mũi, rồi nhẹ nhàng đặt lại chiếc nhẫn vào ngăn kéo, như chưa từng mở ra.

Cô muốn có một ngày, chính anh sẽ tự tay trao nó cho cô một cách đường hoàng, chân thành.

 

Phong Tín Tử chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên chân cô, cái mặt tròn bụi bặm cọ cọ vào ống quần.

 

Quan Tinh Hòa chỉnh lại suy nghĩ, bế mèo lên:

“Thôi nào, vẫn phải dắt nhóc đi tắm đã. Ai bảo nhóc thích nghịch ngợm làm chi.”

 

Nghĩ đến chuyện mang mèo ra ngoài mà đi bộ thì không tiện, cô liền lấy chiếc xe thể thao Hạ Chước từng tặng, rồi lái ra ngoài.

 

Cô gái trong tiệm thú cưng rất dịu dàng. Tắm xong, lông của Phong Tín Tử trắng muốt, lại thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng.

 

Đối diện tiệm thú cưng là một cửa hàng hoa. Giữa mùa đông, những bông hoa tươi nổi bật trên nền tuyết trắng trông thật bắt mắt, đẹp đến động lòng người.

 

Nghĩ đến hôm nay là sinh nhật Ngô Nhược, cô quyết định chọn một bó hoa tặng dì.

 

Mèo không hợp với hoa, nên Quan Tinh Hòa để Phong Tín Tử ở lại trên xe.

 

Bà chủ tiệm hoa là một người phụ nữ trung niên với gương mặt hiền hậu, nói năng nhỏ nhẹ, giọng dịu dàng như mùa xuân.

 

“Cô gái, cháu muốn xem hoa gì nào?”

 

“Cẩm chướng ạ,” Quan Tinh Hòa đáp, “Tặng cho người lớn thì chọn cẩm chướng là hợp nhất.”

 

Bà chủ mỉm cười, quay người gói hoa. Quan Tinh Hòa thì ung dung nhìn quanh cửa tiệm.

 

“Loài hoa trắng kia là gì vậy ạ?” cô chỉ vào một bó hoa trắng nhiều lớp, cánh hoa hơi xoắn nhẹ, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ theo làn gió.

 

“À, cái đó là Phong Tín Tử.”

 

Quan Tinh Hòa bật cười vì trùng hợp:

“Trùng hợp thật, mèo của cháu cũng tên là Phong Tín Tử đó. Vậy cô gói cho cháu một bó loại này nữa nhé.”

 

Bà chủ cười hiền, đùa vui:

“Thời nay mèo con toàn tên kiểu ‘Bánh Trôi Gạo Nếp’, vậy mà nhà cháu lại lấy tên hoa.”

 

“Cháu cũng không đặt đâu, là người khác đặt giúp,” Quan Tinh Hòa đáp. “Con mèo trắng đó là người ta tặng cho cháu.”

 

Bà chủ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng như đang hiểu điều gì đó:

“Người ấy chắc chắn rất thích cháu.”

 

Rồi bà mỉm cười, nhẹ nhàng nói tiếp:

 

“Hoa Phong Tín Tử trắng… ngôn ngữ loài hoa là:

Tình yêu thầm lặng, không dám nói ra.”

 

Lúc ấy, ngay cả gió thổi ngoài trời… cũng như trở nên dịu dàng.

 

Quan Tinh Hòa chợt nhớ đến buổi trưa chia tay nhiều năm trước, hôm đó, trong chiếc thiệp nhỏ mà anh để lại, anh viết cho cô một câu:

 

“Hy vọng nó có thể thay anh ở bên cạnh em.”

 

Thì ra, tình yêu âm thầm và sâu đậm ấy… anh từng nói ra rồi, chỉ là theo một cách mơ hồ và dè dặt đến mức cô không nhận ra.

 

Hóa ra đó chính là anh người luôn trầm mặc, không dám nói rõ lời yêu.

 

Lúc ấy, nắng ngoài trời rất ấm. Quan Tinh Hòa ngồi trong xe, khẽ đưa tay vuốt nhẹ đầu Phong Tín Tử, như đang vuốt lên ký ức dịu dàng của một thời tuổi trẻ.

 

~~

 

Vì sợ không kịp thời gian, cô lái xe thẳng về biệt thự.

 

Trong nhà yên tĩnh. Quan Tinh Hòa dắt theo Phong Tín Tử bước vào, nói với dì Vương:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dì có thịt không, cho nó ăn một chút nhé. Sáng đến giờ chưa ăn gì, chắc đói rồi.”

 

Không biết Ngô Nhược xuống lầu từ lúc nào.

 

“Đây là… mèo à?” bà hỏi.

 

Quan Tinh Hòa chợt nhớ đến chuyện ngày trước, khi Lâm Ánh còn ở đây, từng vì sợ lông mèo dính vào áo quần mà bắt dì Vương phải nhốt Phong Tín Tử vào lồng sắt.

 

Cô vội giải thích:

“Phong Tín Tử ngoan lắm dì ạ, mới được tắm sạch sẽ rồi, ít rụng lông lắm.”

 

Ngô Nhược ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay qua khe lồng, từng chút một gãi cằm chú mèo. Phong Tín Tử rúc vào tay bà, vui vẻ phát ra tiếng “grừ grừ” khe khẽ.

 

“Nhốt nó làm gì, thả ra để dì ôm một cái.”

 

Quan Tinh Hòa khựng lại trong thoáng chốc, mím môi, rồi nhẹ nhàng mở cửa lồng.

 

Phong Tín Tử dường như rất thích giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ này. Nó rúc vào lòng bà, lim dim mắt, rồi chỉ một lát sau đã ngủ ngon lành.

 

“Dì thích mèo lắm.” Ngô Nhược nhìn nó ngủ say, giọng bà nhỏ lại. “Dì Vương, nhớ nấu chín thịt nhé, dạ dày mèo yếu lắm.”

 

Khóe môi bà nở một nụ cười hiền. Bà đặt một chiếc đệm nhỏ, cẩn thận đặt Phong Tín Tử lên đó, dịu dàng như đang chăm sóc một đứa trẻ.

 

Khoảnh khắc ấy, Quan Tinh Hòa chợt cảm thấy có lẽ, dì ấy thật sự không giống Lâm Ánh.

 

Ngoài cửa sổ, nhành mai đỏ không biết từ lúc nào đã nở rộ.

 

Ngô Nhược đứng dậy, quay sang:

“Tinh Tinh này, con theo dì lên lầu một chút.”

 

Bà dẫn cô đến một phòng nghỉ ở tầng hai, ánh sáng trong phòng nhẹ nhàng như lòng người cũng dịu lại.

 

“Con biết bạn trai con hôm qua đã đến gặp ba con không?” Ngô Nhược hỏi.

 

Quan Tinh Hòa khựng lại, lòng bỗng siết chặt:

“Con… không biết.”

 

“Dì cũng đoán được là thằng bé đó sẽ không kể đâu,” Ngô Nhược khẽ thở dài. “Nó đứng dưới trời tuyết cả buổi trưa, lúc vào nhà, tay đã tím tái hết cả rồi.”

 

“Vừa gặp Thành Vũ, nó bày đầy giấy tờ lên bàn tất cả đều là tài sản của nó. Dì cũng bị dọa đến choáng.”

 

Quan Tinh Hòa mím chặt môi. Cảm giác đau nhói len vào từng ngón tay, từng hơi thở. Cô thấy tim mình như bị treo lơ lửng, nặng nề và nhức nhối.

 

“…Ba con, ông ấy nói gì ạ?”

 

“Thì còn nói gì được nữa.” Ngô Nhược nhẹ nhàng nói.

“Đương nhiên là đồng ý rồi.”

 

Ngoài cửa sổ, ánh nắng len qua những cánh mai đỏ, lặng lẽ rọi vào căn phòng đang ngập trong những cảm xúc dịu dàng và chân thật.

 

“Lại đây,” Ngô Nhược kéo tay Tinh Tinh, “Chúng ta đều chỉ mong con được hạnh phúc thôi. Quá khứ bỏ qua đi, ba con đã sai rồi. Ông ấy cả đời cứ nghĩ mình đúng, không chịu nhường ai cả.”

 

Môi Tinh Tinh run run, mặt tái nhợt vì xúc động.

 

Ngô Nhược cúi xuống mở ngăn kéo.

 

“Xem này,” bà lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ.

 

Bên trong là chiếc vòng tay ngọc xanh tròn trịa, mềm mại như nước.

 

Rồi bà lại lấy ra một hộp khác, bên trong là chiếc vương miện nhỏ đính đá quý lấp lánh, nằm yên trong hộp trang sức.

 

Rất nhiều hộp nhỏ được mở lần lượt, từng món trang sức đủ màu sắc phản chiếu ánh nắng ngoài cửa sổ, đẹp đến ngỡ ngàng.

 

“Lúc mới gặp con, dì chưa kịp tặng gì. Đây đều là hồi môn của dì trước đây. Dì không có con gái, nên định khi con lấy chồng sẽ cho hết.”

 

Bàn tay bà ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy tay Tinh Tinh, như làn bông mềm nhất trong ngày đông lạnh giá, dịu dàng bao trọn trái tim cô.

 

“Di ơi, quý giá quá…” Tinh Tinh nín thở, mắt đỏ hoe, “Con không dám nhận đâu.”

 

“Dì đã coi con như con gái ruột từ lâu rồi.” Ngô Nhược cười nhẹ nhàng, “Có mẹ nào mà không muốn con mình mặc đẹp nhất, mang trang sức sáng nhất, sống vui vẻ, bình an và khỏe mạnh chứ?”

Nam Cung Tư Uyển

 

Ánh nắng ngoài cửa sổ tan chảy lớp băng tuyết.

 

Quan Tinh Hoà cảm thấy mắt mình nóng rát, như mọi nỗi buồn, thất vọng đều tan biến dưới lời nói dịu dàng của bà.

 

Có lẽ, cuộc đời vốn công bằng.

 

Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, mọi thứ qua đi rồi, mất đi rồi, sẽ đổi lại một điều khác, một lần nữa sẽ trở về bên cạnh banh.

 

Cô cảm nhận được hơi ấm trên má.

 

Sau đó Ngô Nhược nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên gương mặt cô và nói:

“Đừng khóc nữa, mau đi ăn cơm đi. Còn phải gọi bạn trai con dậy, tối qua nó say rượu ngủ trong phòng góc lầu hai kìa.”

 

Tinh Tinh mở cửa bước ra.

 

Hành lang yên tĩnh, cô bất chợt quay lại gọi:

“Dì ơi?”

 

“Ừ?” Ngô Nhược nhìn cô, cười nhẹ, “Sao vậy?”

 

“Ba con dựa vào cái gì mà cưới được người phụ nữ tốt như dì vậy chứ?”

 

Không khí như ngừng lại một giây, Tinh Tinh nghe rõ tiếng cười của bà.

 

“Ba con mà nghe được thì xem thử có đánh con không.”

 

Cô cố nín cười, từng bước bước lên cầu thang.

 

Cuối hành lang là phòng của Hạ Chước.

 

Thời gian bỗng chậm lại, trôi chậm rồi như quay ngược.

 

Quan Tinh Hoà đứng trước cửa, bỗng nhớ lại lúc mười lăm tuổi, lần đầu đứng trước cánh cửa này, hồi hộp muốn mời anh chơi trò đại phú ông cùng.

 

Cô nhẹ nhàng gõ cửa.

 

Tiếng bước chân đến gần, như xuyên qua thời gian.

 

Tuyết tan dần, cửa mở ra.

 

Đứng đó là Hạ Chước, 22 tuổi.

 

Lần này anh không từ chối cô như lúc 16 tuổi, mà dịu dàng nắm tay cô.

 

“Đi thôi.”

 

Chỉ còn tiếng bước chân họ vang vọng trong hành lang.

 

Quan Tinh Hoà nhìn lên:

“Anh ơi.”

 

“Ừ?”

 

Ánh nắng chiếu vừa đủ, mùa xuân như gần kề.

 

Cô nói:

“Em cũng yêu anh.”

 

Cửa sổ mở, hoa Phong Tín Tử trắng muốt nhẹ bay theo gió.

 

Năm tháng im lặng không dám nói lời yêu, cuối cùng, đã được đáp lại ở đây, vào khoảnh khắc này.

 

 

(Hết chuyện)

 

Còn ngoại truyện nha các nàng!

 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com