Khởi Đầu Mới Của Chúng Ta

Chương 1: CHƯƠNG 1



Tôi sống lại vào những năm 70, chọn gả cho anh đồ tể mà mẹ mai mối, từ chối gã thanh mai trúc mã làm giáo viên kế bên.



Lần này, tôi không để lỡ cơ hội vào làm ở xưởng dệt, không có bà mẹ chồng bị liệt làm liên lụy, không bị nhốt ở nhà quần quật cả đời.



Sẽ không còn chuyện vì đi chợ lỡ tiêu thêm hai hào, mua hai quả quýt chua mà bị chồng cằn nhằn: "Cả ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí."



Cũng không còn chuyện muốn ra ngoài xả hơi vài ngày mà bị con cái trách móc: "Mẹ đi rồi ai trông con của con?"



Kiếp này, tôi từ một nữ công nhân dệt bình thường, lên tổ trưởng, rồi trở thành nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy.



Không còn chỉ là vợ của ai, mẹ của ai, mà là sống lại chính mình.



Kiếp này, sự nghiệp tôi thành công, gia đình viên mãn.



Tôi sống tốt lại thành nốt chu sa trong lòng gã thanh mai trúc mã.



1



Mở mắt ra, nhìn tấm rèm cửa sổ hoa nhí nền xanh lục bị gió thổi tung bay, tôi ngây người.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ôm ngực, cơn đau thắt ở tim đã biến mất, trái tim "thình thịch" đập trong lồng ngực, mang theo sức sống đã lâu không cảm nhận được.



Đây là đâu?



Trước khi chìm vào bóng tối, tôi nhớ mình đang ở nhà dùng giẻ lau sàn, chỉ vì chồng tôi, Lục Cảnh Hiên, cảm thấy cây lau nhà lau không đủ sạch, nhất định phải dùng giẻ lau lại một lần nữa mới được.



Tôi ngồi dậy nhìn xung quanh, đây vẫn là nhà tôi, nhưng là căn nhà thời trung học.



Xòe hai bàn tay ra, da dẻ trắng trẻo mịn màng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay hồng hào, các khớp không có vết chai dày cộp do lao động vất vả lâu ngày.



Lúc này, chúng vẫn chưa bị cóng đến nứt nẻ do giặt quần áo bằng nước lạnh quanh năm, cũng không bị các loại chất tẩy rửa làm cho nứt toác.



Mười móng tay hình vỏ sò được sơn màu đỏ tươi, đây là món quà sinh nhật tuổi 18 mà dì út ở tận Thượng Hải đặc biệt gửi cho tôi.



Cầm chiếc gương trang điểm trên bàn lên, phản chiếu khuôn mặt trái táo vừa quen thuộc vừa xa lạ.



Tôi vậy mà lại sống lại vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của mình.



Nghĩ đến đây, không kịp hồi tưởng, tôi trở mình nhảy xuống giường, vội vàng thay quần áo, tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa sau gáy, đạp chiếc xe đạp Phượng Hoàng của bố, hối hả chạy đến xưởng dệt của liên đội.



Hôm nay là ngày đăng ký danh sách vào xưởng.



Kiếp trước, chỉ vì tôi đến muộn một bước, gã thanh mai trúc mã Lục Cảnh Hiên mà tôi yêu đến si mê đã nhường suất vào xưởng của tôi cho hoa khôi cùng lớp Chu Mạn Hương.



2



Đến xưởng dệt, cổng đã chật kín người.



Khó khăn lắm mới chen được vào đến cửa sổ, người ta lại báo suất của tôi đã nhường cho người khác.



"Bùm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Đầu óc tôi như bị một gậy đánh cho choáng váng, còn chưa kịp phản ứng đã bị người phía sau chen ra.



Hoàn hồn lại, tôi vội vàng giải thích với người ở cửa sổ rằng mình không đồng ý nhường suất cho người khác, chắc chắn là họ đã nhầm lẫn.



Nhưng người kia chỉ không kiên nhẫn nói: "Tôi đã đăng ký rồi, không thể thay đổi nữa. Nếu còn cố tình gây rối, tôi sẽ báo công an bắt cô lại.



"Đi đi đi, đừng có ở đây cản trở. Người tiếp theo lên."



Thất thần đi dưới trời nắng gắt, lòng tôi lạnh lẽo.



"Lẽ nào dù sống lại một kiếp, mình cũng không thoát khỏi bóng ma của kiếp trước?"



Tôi không cam tâm, tôi phải đi tìm tên khốn Lục Cảnh Hiên tính sổ.





"Tâm Vãn? Sao em lại ở đây?"



Một bóng đen che khuất trên đầu tôi.



Nhìn người tới, là anh đồ tể Cố An Lăng mà mẹ giới thiệu.



Vòng qua người này, tôi tăng tốc muốn rời đi.



Dù không vào được xưởng, Giang Tâm Vãn tôi cũng tuyệt đối không lặp lại số phận của kiếp trước, kiếp này quyết không lấy chồng.



"Ơ, Tâm Vãn, em đi nhanh thế làm gì? Đợi anh với."



Nhìn Cố An Lăng chặn trước mặt, tôi khẽ đưa tay che mũi, bực bội nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng có chắn đường!"



Cố An Lăng cười hề hề: "Anh nghe dì nói, em tốt nghiệp xong sẽ đến xưởng dệt làm việc, đoán hôm nay em sẽ đến, nên qua xem sao."



Nghe vậy, mũi tôi cay cay, hai mắt không kìm được hơi đỏ lên.



Lý Quốc Dân cùng lớp bước lên vỗ vai Cố An Lăng, nhướng mày.



"Anh Cố, anh không biết à, Giang Tâm Vãn nhường suất cho Chu Mạn Hương rồi. Chậc chậc, công việc tốt như thế, nói nhường là nhường, hào phóng thật đấy."



"Cái gì?"



"Anh nói bậy, tôi không nhường cho cô ta."



Giọng tôi và Cố An Lăng đồng thời vang lên.



Thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, Cố An Lăng nhíu mày thành một cục.



"Tâm Vãn, nếu em không nhường suất cho Chu Mạn Hương, vậy tại sao?"



Lý Quốc Dân nháy mắt mấy cái, ghé sát vào tôi: "Giang Tâm Vãn, không phải em nghe lời anh Cảnh Hiên của em nhất sao? Anh ta bảo em nhường suất cho người ta, em còn không ngoan ngoãn dâng lên?"





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com