Cô mỉm cười biết ơn với tôi, bước vào ngồi cạnh Thành Hổ.
“Cảm ơn chị dâu.”
Nói xong, cô lại lén nhìn sang Từ Sâm bên cạnh tôi, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn anh.”
Sắc mặt Từ Sâm hơi căng lại, không nói gì.
Trong bữa ăn, Thành Hổ lại tiếp tục chửi bới om sòm, hết rít thuốc lại uống rượu, chẳng mấy chốc mặt đỏ như tôm luộc.
Thẩm Nhu hết bóc tôm cho Thành Hổ, lại rót rượu cho hắn, bản thân thì gần như chẳng ăn được gì.
Tôi đang định mở miệng bảo cô ấy ăn nhiều một chút.
Thì Từ Sâm bỗng đưa đũa gắp cho anh Tản – người đang làm chủ bữa ăn – một miếng cá.
Anh Tản bật cười:
“Hôm nay tôi làm chủ, lẽ ra tôi mới là người phải tiếp đãi anh chứ.”
“Đều như nhau cả thôi.”
Từ Sâm thản nhiên đáp, rồi đứng dậy, gắp một con tôm cho người ngồi kế tiếp.
Cứ như vậy, theo thứ tự vị trí ngồi, anh lần lượt gắp một đũa đồ ăn hoặc múc một bát canh cho từng người.
Mọi người có mặt đều vô cùng bất ngờ, gần như được sủng mà hoảng:
“Hôm nay anh Sâm làm sao thế, mặt trời mọc đằng Tây rồi hả?”
“Đúng đấy, làm bọn tôi thấy lạ quá trời luôn.”
“Chắc chắn là vì chị dâu có bầu, anh Sâm vui quá ấy mà!”
“Đúng đúng! Thế thì không có gì lạ rồi!”
Lúc đầu tôi cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng nghe mọi người nói thế thì trong lòng thấy cũng có lý.
Từ Sâm vốn là người trầm tính, không giỏi thể hiện cảm xúc.
Chuyện tôi mang thai, đối với anh ấy, với cả gia đình anh ấy, đều là một tin vui lớn vô cùng.
Bố mẹ anh ở quê thậm chí còn mừng rỡ hơn cả khi nghe tin anh đậu công chức năm nào.
Lúc này, tôi cười, định trêu anh vài câu.
Thì thấy anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt như vô tình rơi về phía trước bên phải.
Tôi liền nhìn theo ánh mắt anh.
Thẩm Nhu đang cúi đầu, nhẹ nhàng dùng thìa uống canh.
Giữa những lọn tóc rủ xuống, đôi mắt to tròn như hạnh đào của cô khẽ hoe đỏ.
……
Chén canh gà đó, vừa nãy là do Từ Sâm múc cho cô ấy.
3
Tôi làm công việc nhân sự trong đơn vị.
Về mặt quan sát con người, và các mối quan hệ giữa người với người, tôi tương đối già dặn và thấu đáo hơn người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ví như, tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay.
Hành động bất thường hôm nay của Từ Sâm, xuất phát điểm chính là để múc chén canh đó cho Thẩm Nhu.
Từ Sâm sao lại đột nhiên quan tâm đến Thẩm Nhu như vậy?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi không khỏi nhớ đến chuyện cách đây hai tháng.
Cha của Thành Hổ qua đời, Từ Sâm với tư cách là đồng hương đã về quê để viếng, tiện thể cũng ghé thăm bố mẹ chồng tôi.
Anh đi năm ngày, cùng đi cùng về với vợ chồng Thành Hổ.
Chẳng lẽ trong thời gian đó, đã xảy ra chuyện gì?
Tính chất công việc khiến tôi có sự nhạy cảm tự nhiên, và cũng khiến tôi tập được thói quen không dễ dàng kết luận vội vàng.
Dù sao thì, một cách khách quan mà nói, Từ Sâm vẫn luôn đối xử không tệ với tôi.
Chúng tôi quen nhau bên hồ nhân tạo trong trường đại học.
Anh là người đến học sớm nhất mỗi sáng.
Tôi là người thứ hai.
Chúng tôi rất giống nhau.
Đều xuất thân từ những vùng quê nhỏ, gia cảnh không khá giả.
Ba thế hệ nâng đỡ mới nuôi nổi một người mang lại vinh quang cho dòng họ.
Từng ấy năm qua, cả áp lực lẫn vinh dự đều dồn cả lên người, chúng tôi chỉ biết chạy về phía trước, không dám lười biếng dù chỉ một chút.
Tôi như thể cuối cùng đã tìm thấy một người đồng hành.
Tôi nghĩ, ý nghĩa của tôi đối với anh ấy… cũng là như vậy.
Về chuyện xảy ra trên bàn ăn ban ngày, tôi không nhắc đến dù chỉ một lời.
Buổi tối, anh ôm lấy tôi, ham muốn khó lòng kiềm chế.
Như thể đang lẻ loi bước đi nơi đáy biển sâu thẳm không ánh sáng, bỗng phát hiện ra mình không hề cô độc.
“Tình Tình, vẫn chưa được sao?”
“Ừm, vẫn chưa đủ ba tháng, đợi thêm một chút nữa.”
Anh thở hổn hển mấy tiếng, rồi ngồi dậy khỏi giường, bất lực nói:
“Anh đi tắm nước lạnh một chút.”
Tôi đang ngủ mơ màng thì bị anh gọi dậy.
Anh nhíu mày.
“Thành Hổ lại phát điên vì rượu, đang đập phá lung tung trong nhà, anh đi xem một chút.”
“Ai gọi điện cho anh vậy?” Tôi hỏi.
“…Vợ anh ta. Trong điện thoại, cô ấy với con đều khóc lóc thảm thiết, hình như rất nghiêm trọng.”
Tôi nhìn điện thoại, đã hơn mười một giờ.
“Muộn quá rồi, đừng đi nữa. Nếu thực sự nghiêm trọng, cô ấy hoàn toàn có thể gọi cảnh sát. Huống hồ đây là chuyện nhà người ta, anh với họ đâu có họ hàng thân thích gì—”
“Quan Tình!”
Từ Sâm đột nhiên quát tôi một tiếng, giọng đầy bực dọc.