Không Được Không Yêu Tôi

Chương 11



Việc Trần Bá Diễn trốn ngục thành công, xét cho cùng là vì thông tin tình báo của chúng tôi có sai sót.

Chúng tôi đánh giá sai về hỏa lực của hắn và tàn dư tổ chức phía sau hắn.

Chắc chắn còn những thứ chưa bị nhổ tận gốc, còn có đường dây ngầm nào đó bị chúng tôi bỏ qua.

Vì thế, kế hoạch bây giờ rất đơn giản: đã vậy Trần Bá Diễn cứ nhất quyết bám lấy tôi, thì tôi sẽ là mồi nhử, dụ hắn ra mặt.

Nhưng còn chưa kịp bố trí xong xuôi, hắn đã ra tay trước.

Ba giờ sáng, cục cảnh sát nhận được một email nặc danh.

Nội dung: “Hãy đưa cô ấy — bị trói toàn thân, bị bịt mắt, không có khả năng phản kháng — đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Đông.”

“Nếu không, tôi sẽ cho nổ năm quả bom đã giấu sẵn trong khu CBD trung tâm thành phố.”



Thông tin này khiến vị cục trưởng lớn tuổi vốn ngủ rất sớm cũng phải bật dậy, tổ chức họp khẩn trong đêm.

Chúng tôi quyết định: đúng, tôi sẽ bị trói và đưa đến địa điểm Trần Bá Diễn chỉ định.

Nhưng cả khu vực đó sẽ được phong tỏa bởi gần mười chiếc xe bọc thép, hàng trăm cảnh sát mật phục.

Máy bay không người lái sẽ tuần tra 24/7. Thiết bị nghe lén, định vị sẽ được cài vào bên trong quần áo tôi.

Một câu thôi: nếu Trần Bá Diễn dám đến — thì hắn tuyệt đối không thể rời đi.



“Cô sợ không?”

Lý Nghiên hỏi tôi khi đang bịt mắt tôi bằng một miếng vải đen. Mọi khâu chuẩn bị đã hoàn tất.

Vì Trần Bá Diễn yêu cầu trong vòng bán kính 100km không được có cảnh sát, nên khu vực mai phục cũng không thể quá gần.

Nói cách khác, tôi phải một mình, trong bóng tối, bị trói và bịt mắt, ở nhà máy bỏ hoang — không biết sẽ phải đợi bao lâu.

Tôi lắc đầu. Từ nhỏ tôi đã không sợ bóng tối.

Tôi cảm nhận được Lý Nghiên khẽ vuốt lại tóc tôi, anh nói khẽ vào tai:

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bắt được Trần Bá Diễn.”

“Đến lúc đó, ta cùng đi ăn ở quán buffet mới mở ở phía Bắc thành phố nhé.”



Chín giờ bốn mươi lăm tối.

Thời gian trong bóng tối luôn trôi rất chậm, huống chi tôi còn bị trói cả tay chân.

Nói thật, ngoài cảm giác mỏi mệt trên cơ thể, điều khiến tôi khó chịu nhất là phải luôn giữ tinh thần tỉnh táo.

Cái nút trói tay tôi là nút chết giả, thực chất có thể gỡ được khi cần.

Tôi hy vọng, nếu đến thời khắc quan trọng, mình có thể hỗ trợ việc bắt người.

Nhưng từng phút từng giây trôi qua, vẫn không có động tĩnh.

Tôi không tránh khỏi nghĩ đến lần đầu tiên tôi cũng bị trói như thế này để chờ hắn đến.

… Không lẽ hắn thấy có quá nhiều người, nên không dám đến?

… Hay đây chỉ là một cú đùa giỡn của hắn?

Kỳ thực trước đó, chúng tôi từng tưởng tượng nhiều cách hắn có thể dùng để bắt tôi.

Nhưng chưa từng nghĩ sẽ là kiểu — trực tiếp và man rợ như thế.



Quả bom đầu tiên nổ tung trong khu rừng phía đông thành phố.

Tiếng nổ kinh thiên động địa khiến tôi suýt bị điếc.

Tiếng súng và tiếng la hét vang vọng từ nơi xa vọng lại.

Hắn hoàn toàn không có ý định lén lút đưa tôi đi — đây là kiểu hành động như cướp bóc.

Thậm chí có lẽ…

Đây không phải sức mạnh mà một tên tội phạm bỏ trốn có thể sở hữu.

Nhận ra điều này, tôi lập tức ra sức tháo nút trói tay.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Tôi nghe thấy tiếng “phụt” rất nhỏ — rồi khí gas nồng nặc xộc vào mũi, khiến tôi không thể thở nổi.

Tôi muốn với lấy thứ gì đó, nhưng đầu óc đã dần mụ mị.

Khi ngã xuống, miếng vải bịt mắt tôi rơi ra.

Trong cơn mê loạng choạng, tôi thấy một đôi giày da xuất hiện trước mặt.

Suy nghĩ cuối cùng của tôi là:

Tôi đã sai.

Hắn vẫn còn che giấu điều gì đó.

Hắn còn đáng sợ hơn tôi tưởng.